Edit & beta: Xuxoan91 & Hoa Tuyết
Thích khách chưa bị bắt, Ngô thái hậu tuy không biết làm sao, nhưng bà lo lắng hơn cả vẫn là chuyện của Kỳ Huy, ngày hôm đó, bà lại truyền Trần Uẩn Ngọc tới nói chuyện.
Trần Uẩn Ngọc cũng không biết là chuyện gì, nhưng chắc vẫn là chuyện động phòng, thế nhưng những điều Thang ma ma dạy nàng thật sự không làm được, mà cho dù có làm được, thì chỉ cần Kỳ Huy trầm mặt xuống thì dám chắc nàng cũng sẽ không dám làm tiếp. Hơn nữa mấy ngày nay, nàng vẫn còn giận, không muốn quan tâm tới Kỳ Huy, ngoài lúc phải thi lễ ra thì nàng không nói gì với hắn nữa, không cần thiết.
Vì đến giữa tháng, thời tiết càng nóng bức hơn, Ngô thái hậu sợ nắng, nên gặp nàng ở trong điện.
Ở giữa điện đặt vạc băng, khói trắng lượn lờ, cũng giống như ở Duyên Phúc cung, sau khi Trần Uẩn Ngọc đi vào liền thi lễ với thái hậu rồi khôn khéo đứng sang một bên.
“Ngồi xuống ăn chút dưa lạnh đi con.” Ngô thái hậu cười nói, “Dưa được ướp lạnh bằng nước giếng đấy.”
Trần Uẩn Ngọc đáp vâng một tiếng, nàng thích ăn nhất là loại quả này, không nhịn được cười lên: “Mẫu hậu, ngọt quá, giống như mật ong vậy!”
Ngô thái hậu thấy nàng còn ngọt hơn dưa lạnh, trong lòng cảm khái, nếu cô nương này cùng nhi tử hạ sinh tiểu hoàng tôn thì không biết sẽ đẹp đến thế nào đây! Bà cười tít mắt nhìn Trần Uẩn Ngọc ăn, được một lúc thì nói: “A Ngọc, tính tình của hoàng thượng thế nào, ở chung một thời gian chắc con đã có thể hiểu một chút rồi nhỉ.”
Trần Uẩn Ngọc ngơ ngác, đôi mắt trong sáng có chút mờ mịt.
“Ban đầu hoàng thượng cũng không thích luyện đan, lúc nhỏ nó thích đọc sách, thái phó còn hay khen ngợi nó có tài xem qua là nhớ, thông minh hiếm thấy. Ai ngờ, sức khỏe của nó càng ngày càng yếu, tinh thần cũng không tốt, không làm gì được cả, có một hôm thái y nói với ta rằng hoàng thượng có thể không thể sống lâu, nó nghe thấy vậy, nên về sau…” Ngô thái hậu lau khóe mắt, thở dài nói: “Nếu ta không cho nó luyện đan, thì nó còn biết làm gì, có thể chỉ càng thêm bi quan chán đời thôi, có còn cách nào khác đâu? Mấy đạo sĩ kia rất khiến người ta chán ghét, ta cũng mong hoàng thượng có thể tỉnh ngộ, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, nay ta chỉ mong trong lòng nó có thể thoải mái hơn thôi.”
“A Ngọc, cho nên chuyện hoàng thượng luyện đan, con đừng để ý đến nữa, tránh cho nó tức giận.”
Ra là vì chuyện này, xem ra lời nàng nói hôm đó đã bị cung nhân báo cho thái hậu biết rồi, Trần Uẩn Ngọc đỏ mặt nói: “Là con không đúng, không nên khuyên ngăn hoàng thượng, hôm nay nghe mẫu hậu nói, con mới biết luyện đan là cách để hoàng thượng có thêm hy vọng.”
“Bây giờ con biết cũng không muộn.” Ánh mắt Ngô thái hậu hiền hòa, “A Ngọc, ta không phải chỉ trích con, lời con nói cũng không sai, hiền thê lương mẫu chính là nên như vậy, nhưng hoàng thượng thì khác, nó không thích nghe những thứ này. Ta chỉ muốn tốt cho con, con nên thuận theo hoàng thượng một chút.”
Viên phòng hay không khoan hãy nói, trước tiên phải bồi dưỡng tình cảm cho tốt, như thế đến khi nhi tử khỏe hơn một chút, thì động phòng sẽ là chuyện tất nhiên thôi, còn nếu tình cảm không tốt, sinh ra chán ghét thì sẽ không dễ dàng bồi đắp.
“Mọi việc nên chủ động một chút.” Ngô thái hậu lại dạy nàng, “Hoàng thượng ở Văn Đức điện, con hãy thường xuyên đến đó thăm, chứ đừng cứ mãi đợi nó trở về.”
“Con sợ quấy rầy hoàng thượng…” Trần Uẩn Ngọc do dự, “Hoàng thượng không thích con.”
“Làm sao có thể, chỉ cần con không đề cập tới chuyện luyện đan thì sẽ không có chuyện gì thôi.” Ngô thái hậu cười nói, “Lần trước ở sông Bạch, hoàng thượng không phải còn nắm tay con sao?”
Ai biết khi đó hắn đang nghĩ gì chứ, Trần Uẩn Ngọc thầm nghĩ, dù sao nàng cũng dám chắc là hắn ghét mình, nếu không đã không tháo túi thơm nàng tặng xuống, nàng cực khổ thêu túi thơm, hi vọng hắn có nhiều phúc thọ, vậy mà!
Thấy vẻ mặt tiểu cô nương tràn đầy ủy khuất, Ngô thái hậu thở dài, đứa con trai này tính tình không tốt,hay nóng nảy cáu kỉnh, không biết đã dọa chạy bao nhiêu người phục vụ bên cạnh rồi, sau này Thường Bính phái hai tiểu hoàng môn là Trường Thanh và Trường Xuân đến đó, mới có thể miễn cưỡng hầu hạ được nó. Bà thật lo lắng không thôi, đang định trấn an Trần Uẩn Ngọc, thì lại nghe bên ngoài có tiếng chó sủa, nhất thời vô cùng kinh ngạc.
“Đi xem xem có chuyện gì vậy?”
Thang ma ma vội vàng sai một cung nhân ra ngoài cửa điện xem, một lúc sau thì cung nhân kia mang theo một con chó nhỏ lông trắng như tuyết đi vào, mà cũng không thể nói là mang, bởi vì trên người con chó kia không có buộc dây, nên nó tự chạy thẳng vào trong, lông trên người nó bù xù, y như một quả cầu tuyết, nhìn thấy người lại, nó còn đưa hai chân trước lên chào.
Ngô thái hậu không thích lắm với chó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của nó cũng không nhịn được bật cười: “Ở đâu ra vậy?”
“Nô tỳ không biết ạ.” Cung nhân kia bẩm báo, “Nó chạy lang thang một mình ở bên ngoài, thấy nô tỳ liền đi theo vào, không sợ người lạ chút nào cả.”
Trần Uẩn Ngọc từ nhỏ đã thích chó, khi còn bé cũng từng nuôi một con, lúc nó chết nàng còn khóc lóc ầm ỹ, về sau thì không nuôi nữa, hôm nay lại thấy một con chó đáng yêu thế này, trong lòng nàng vô cùng yêu thích, ngồi xổm xuống gọi nó lại. Con chó kia như hiểu được ý người, lập tức chạy vội tới nằm xuống đầu gối nàng, vẫy đuôi lia lịa.
Thấy bộ dáng nàng như vậy, Ngô thái hậu thầm nghĩ, cô nương này bị vây trong thâm cung cũng thật tịch mịch, nên bà nói: “Con chó này với con có duyên như vậy, hay con mang về nuôi đi, chỉ là không biết nó là của ai.”
Trong lúc mọi người đang thắc mắc thì có cung nhân vào bẩm báo Tưởng Thiệu Đình cầu kiến.
Ngô thái hậu cho vào.
“Vi thần tham kiến thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương.” Hắn hành lễ, “Nghe nói con chó của thần đã chạy tới đây, thật sự mạo phạm.”
“Là của ngươi à?” Ngô thái hậu kinh ngạc: “Thiệu Đình, người thích nuôi chó từ lúc nào thế?”
“Thật ra nó không phải của vi thần ạ, nó là của một người bạn vi thần, nhưng hắn không muốn nuôi nữa nên đưa cho vi thần, đúng lúc vi thân đang làm nhiệm vụ nên tạm thời để nó ở trong cung, cũng không biết phải làm thế nào đây. Mẫu thân thần không thích chó, sợ rằng chỉ có thể đem cho người khác thôi.”
Thật đúng lúc, Ngô thái hậu trầm ngâm: “Ta thấy không bằng đưa cho A Ngọc nuôi đi, A Ngọc rất thích nó, coi như ta nợ ngươi một ân huệ.”
“Vi thần không dám, được hoàng hậu nương nương yêu thích đó là phúc phận của con chó này, hơn nữa vi thần vốn cũng không biết nên xử trí thế nào, tính ra nương nương đã thay vi thần giải quyết một vấn đề khó khăn rồi.”
Nghe thế, Ngô thái hậu cười rộ lên: “Nếu vậy, con chó này sẽ ở lại trong cung, so với trang sức châu báu, thì nó còn thú vị hơn.”
Thấy Trần Uẩn Ngọc cũng tỏ vẻ vui mừng, khóe miệng Tưởng Thiệu Đình nhếch lên, con chó này là hắn đặc biệt cho người đi tìm về, rồi dùng trăm phương nghìn kế mang đến lấy lòng nàng, mà nay nàng đã nhận nuôi, thấy nó sẽ nhớ tới mình, đến lúc đó hắn cũng có thể mượn cớ tiếp cận Trần Uẩn Ngọc, có điều Kỳ Huy… Hắn nhướng mi: “Thái hậu nương nương, nhưng không biết hoàng thượng có đồng ý không ạ? Nếu như hoàng hậu nương nương mang về lại khiến hoàng thượng tức giận thì vi thần thật có lỗi.”
“Hoàng thượng đâu quản nhiều như vậy, hơn nữa chuyện này còn do ta làm chủ.” Ngô thái hậu không tin Kỳ Huy sẽ không cho phép Trần Uẩn Ngọc nuôi chó, điều đó là không thể nào, bà lại dặn dò Thang ma ma: “Từ nay về sau chuẩn bị cho con chó này một phần đồ ăn đi.”
Thang ma ma thầm nghĩ, con chó này thế mà còn quý hơn vàng, còn được cả ngự thiện phòng phục vụ, có điều Ngô thái hậu cũng chỉ vì Trần Uẩn Ngọc, nghĩ trước lo sau để Trần Uẩn Ngọc sống vui vẻ, tương lai cũng có lợi cho việc sinh con, có thể nói là dụng tâm lương khổ.
(*)Dụng tâm lương khổ – 用心良苦 – yòng xīn liáng kǔ (lương: rất, tóm lại là phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại).
“Bây giờ con mang con chó này về, tìm một chỗ cho nó ở đi.” Ngô thái hậu cười nói, “Nuôi cho trắng trẻo mập mạp hơn rồi lại mang đến cho ta xem.”
Trần Uẩn Ngọc đáp vâng.
Nàng đi ra cửa, con chó kia cũng đi theo, trông nó nho nhỏ nhưng lại chạy rất mau.
Rất nhanh đã về đến Duyên Phúc cung.
Vân Trúc thấp thỏm trong lòng, nhớ lại lần bị Tưởng Thiệu Đình uy hiếp ở ngự hoa viên, nên biết hắn đưa chó đến chắc chắn là có ý đồ, nhưng nàng ta không dám nói, sợ sẽ bị mất mạng, ngược lại Vân Mai nói: “Nương nương, người có muốn đặt tên cho chó con này không ạ?”
“Trắng trẻo, tròn trịa, hay gọi là bánh bao đi?” Trần Uẩn Ngọc sờ đầu con chó nhỏ, “Bánh bao, em có chịu không?”
Con chó sủa “gâu gâu” hai tiếng
Chạng vạng tối Kỳ Huy trở về thì phát hiện có thêm một con chó, còn Trần Uẩn Ngọc thì cười nhiều hơn trước… Từ sau khi bị hắn khiển trách hôm tết đoan ngọ thì sắc mặt nàng luôn không được tốt, cũng không chủ động nói chuyện với hắn, hắn thầm nghĩ nàng giận thật dai, có điều lễ nghi vẫn không có chút sai sót nào nên hắn không tiện bắt bẻ.
Hắn ngồi xuống thản nhiên hỏi: “Con chó này từ đâu ra vậy?”
“Mẫu hậu đưa ạ.” Trần Uẩn Ngọc đứng bên cạnh, cung kính trả lời.
Kỳ Huy khó hiểu: “Mẫu hậu không thích chó, sao lại nghĩ đến chuyện cho nàng?”
“Là của Tưởng đại nhân, hôm nay mẫu hậu nhìn thấy, nên bảo hắn đưa cho thiếp…”
Lại là Tưởng Thiệu Đình? Sắc mặt Kỳ Huy trầm xuống, nghĩ đến hôm đó ở sông Bạch, dáng vẻ của Tưởng Thiệu Đình khi nói chuyện cùng nàng, đôi mắt kia hận không thể dán lên người nàng, vậy mà nàng vẫn không hề hay biết, còn nói cười với hắn ta. Một ngọn lửa giận bốc lên trong lòng hắn , lan tỏa toàn thân, giống như ngày đó vội vã kéo nàng đi, trở nên không còn là chính mình.
Hắn mím chặt môi, màu sắc giống như tuyết ngày đông, Trần Uẩn Ngọc giật mình, nhận ra hắn không vui, nàng thầm nghĩ chẳng lẽ hắn muốn đuổi con chó đi sao? Nghĩ vậy, nàng vội nói: “Nếu hoàng thượng không thích, thiếp sẽ nuôi nó ở trắc điện, như thế sẽ không quấy rầy người.”
Hừ, hắn còn chưa nói câu nào mà nàng đã vội vã giấu con chó này đi rồi, đây là luyến tiếc nó đến mức nào chứ? Có điều, mình để ý tới nó làm gì, chuyện cần hắn xử lý đã đủ nhiều rồi, hắn không muốn quan tâm tới những chuyện vặt vãnh thế này của Trần Uẩn Ngọc, nên cười lạnh nói: “Tùy nàng, nàng muốn nuôi ở đâu thì nuôi, không liên quan đến trẫm, sao còn chưa truyền cơm?”
Trần Uẩn Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
Đồ ăn được mang lên, Kỳ Huy liền ngồi xuống dùng bữa.
Con chó nhỏ chui vào dưới gầm bàn vuông cọ cọ lên chân Trần Uẩn Ngọc, nó đưa hai chân trước lên dựa vào cổ chân nàng khiến nàng bật cười. Biết con chó nhỏ ngửi thấy mùi thơm nên muốn ăn, nàng định gắp một miếng thịt cho nó, nhưng sợ thịt dai quá khó tiêu, nàng liền đổi sang gắp cá, còn lựa hết xương mới thả xuống cho nó.
Kỳ Huy mặt không biểu cảm nhìn cảnh này, một lúc sau liền buông đũa, Trần Uẩn Ngọc thấy thẳng chỉ mới ăn có mấy đũa.
Mấy ngày tiếp theo, ngay cả về ăn cơm hắn cũng không về.
Trần Uẩn Ngọc có hơi lo lắng, sợ hắn đói bụng, vì vậy sai Trúc Vân đến dò hỏi Trường Thanh, sau khi nghe nói Kỳ Huy ăn cơm ở Văn Đức điện, nàng mới thấy yên tâm. Chỉ là lời Ngô thái hậu dặn nàng nên chủ động hơn, nàng vẫn không dám làm, cứ luôn cảm thấy Kỳ Huy có phần đáng sợ khiến người khác không thể đến gần.
Hắn không quay về, nàng còn thấy thoải mái hơn, dạo này thời tiết nóng bức, nàng sợ ra ngoài sẽ bị đau đầu nên vừa vặn có thể ở trong điện chơi đùa với con chó nhỏ cả ngày.
Không ngờ hôm nay bỗng xảy ra một chuyện lớn, nghe tiểu hoàng môn báo tin mà Vân Mai biến sắc, lập tức vào báo cho Trần Uẩn Ngọc biết: “Nương nương, nguy rồi, hoàng thượng vừa bị ám sát trên đường đến đan phòng…”
Bông hoa trong tay Trần Uẩn Ngọc rơi xuống đất, nàng trợn mắt hỏi: “Ngươi nói sao? Ám sát? Hoàng thượng có bị thương không?”
“Dạ đã truyền thái y, chắc là đã bị thương.”
Lúc ở sông Bạch, Tào quốc công cũng bị ám sát nhưng không bị thương, Kỳ Huy thân là hoàng đế vậy mà lại bị tổn thương? Trần Uẩn Ngọc nghĩ thầm, hắn ốm yếu như vậy, vốn đã như một người gió thổi sẽ ngã thì làm sao có thể chịu nổi. Nàng vội vàng chạy ra ngoài.
“Hoàng thượng ở Văn Đức điện.” Vân Mai đuổi theo.
Trần Uẩn Ngọc đi thẳng đến cửa đại điện, vừa đi vào, nàng đã nhìn thấy Ngô thái hậu đang ngồi bên trong, sắc mặt trang nghiêm.
“Mẫu hậu…” Nàng nôn nóng hỏi: “Hoàng thượng sao rồi ạ?”
“Thái y đang ở bên trong khám.” Trong lòng Ngô thái hậu vừa lo vừa tức, bà thật sự không ngờ lại có người to gan lớn mật như vậy, dám ám sát Kỳ Huy ngay trong cung, may mà Thường Bính đoán trước được nên phái tùy tùng trước đây của hắn là Trường Xuân đi theo hầu hạ Kỳ Huy, hôm nay cũng nhờ vậy, Kỳ Huy mới thoát nạn. Bà nhìn sang Trần Uẩn Ngọc, thấy vẻ mặt nàng vô cùng lo lắng, thần nghĩ đứa bé này cũng thật sự quan tâm đến hoàng thượng, nên vỗ vỗ tay nàng, an ủi: “Hoàng thượng chỉ bị thương ở tay thôi, có lẽ không có gì đâu.”
“Vậy mẫu hậu cũng đừng quá lo lắng.” Trần Uẩn Ngọc thầm nghĩ, nếu chỉ bị thương ở tay thì chắc thái y đã chưa xong, nàng liền đi vào trong xem thử, nhưng bị bình phong che mất, không nhìn thấy Kỳ Huy, không biết thái y phải khám bao lâu nữa, nàng nghĩ nghĩ rồi nói : “Hoàng thượng bị mất máu, cần bồi bổ, con nhớ mẫu thân con từng nói người bị thương nên uống nhiều canh cá, bây giờ con đến ngự thiện phòng xem có cá tươi không, lát nữa xem mang đến cho hoàng thượng dùng.”
Đứa bé này thật hiểu chuyện, Ngô thái hậu gật đầu, nói: “Phiền con rồi.”
Trần Uẩn Ngọc liền cúi đầu lui xuống.
Giọng nói nàng mềm mại dịu dàng, truyền vào trong gần như không thể nghe được, Kỳ Huy nằm ở trên giường thầm nghĩ, vừa rồi đó là nàng phải không, hừ, nàng cũng biết đến thăm mình rồi à? Mấy ngày nay hắn không về dùng bữa, cũng không thấy nàng đến đây, có lẽ mỗi ngày nàng đều ở trong phòng chơi với con chó kia, cho nó ăn uống.
Đang suy nghĩ thì thái y bôi thứ thuốc lành lạnh lên, đụng đến miệng vết thương khiến trán hắn toát ra một lớp mồ hôi, đau đến tận tim gan.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
– Chó nhỏ: Gâu gâu, hâm mộ không?
– Kỳ Huy: . . . Cút!
Cảm nghĩ của Hoa: Đã đang cãi nhau với vợ mà còn xuất hiện tình địch nữa, đợt này chắc Kỳ Huy phải nổi dậy thôi :)))))))
222 replies on “[Quá trình tự vả của hoàng đế] Chương 12”
Hoàng thượng ganh với Bánh Bao quá rồi. 😂
ThíchĐã thích bởi 1 người
Ghen tị với chó nhỏ luôn 😂
ThíchThích
Mặc dù biết sau này Tưởng Ngọc Đình sẽ hơi hãm nhưng hiện h t vẫn hơi thích ảnh =)) dù sao thì anh cũng nhận ra vẻ đẹp của nư9 và say mê lại biết quan tâm nư9 mỗi tội a kp nam9 thôi =))
ThíchĐã thích bởi 1 người
Cái tên tình địch kia lắm mưu nhiều kế, tìm dc cách tặng cún cho UN nữa (dù UN chỉ quan tâm con cún k cần biết người tặng là ai). Bệ hạ k lo dỗ vợ mà bày đặt giận dỗi thì cũng tự buồn tự bực tự vả thôi. Kakaka. UN nhà ta cứ thoải mái mà chơi với cún đậu thèm đếm xỉa gì tới ổng đâu 😂😂😂
ThíchĐã thích bởi 1 người
Hoàng thượng nhanh nhanh tỏ rõ ý định đi chứ, cứ để thế này thì hỏng =)))
ThíchĐã thích bởi 1 người
Quàng thượng giờ còn hạ mình ghen với 1 con chó nữa, không thấy mất mặt à?
ThíchĐã thích bởi 1 người
đúng lúc “vi thân” đang làm nhiệm vụ nên tạm thời để nó ở trong cung -> vi thần
Trần Uẩn Ngọc “thấy thẳng” chỉ mới ăn có mấy đũa -> thấy hắn
ThíchĐã thích bởi 1 người
Truyện đáng yêu quá :3 KH đúng là mê r mà k chủ động cứ bắt UN phải theo cơ =)))
ThíchĐã thích bởi 1 người
đường đường là hoàng thượng mà ghen tái mặt tái mũi với một chú cún haha hài quá, anh hoàng đã thích mà không nói cứ chờ chị chủ động cơ
ThíchThích
:)) chuyển từ ghen với người sang ghen với chó rồi😂😂😂
ThíchThích
Bạn Tưởng nam phụ biết dùng chiêu ghê, biết bản thân không thể có nhiều cơ hội tiếp xúc với Uẩn Ngọc tỷ bèn dùng con chó nhỏ làm cầu nói, gián tiếp có cớ gặp Uẩn Ngọc tỷ, tội ca hoàng đế trục trắc tới liên tục, 1 Tưởng nam phụ chưa đối phó xong, giờ thêm 1 chú chó nữa.
ThíchThích
Quá trình tự vả của anh Hoàng bắt đầu 😆😆😆😆
ThíchThích
Hoàng thượng càng ngày càng mất giá quá 😂. Rất thích đọc truyện trong wordress vì có hình ảnh minh họa thiệt đẹp, công nhận chủ nhà có tâm dễ sợ ❤️
ThíchThích
Kỳ huy à… Nên tranh thủ lúc bị bệnh mà làm thân cận với vợ đi😪 không là người fa chạy mất bây giờ
ThíchThích
Dấm đang độ lên men nên chua quá
ThíchThích
Bánh bao ko có tội. Lỗi là do anh Kỳ Huy nhút nhát ko biểu hiện ra thì làm sao TUN biết được tâm ý chứ. Đang trong quá trình luyện lại truyện từ đầu.
ThíchThích
Vì ghen với chó mà ko thèm về ăn cơm với vợ luôn
ThíchThích
Bánh bao đáng yêu, bánh bao không có lỗi :v lỗi là tại bình giấm kia :v
ThíchThích
Lại là bánh bao ah.bánh bao bánh bao bánh bao
ThíchThích
Cũng biết có người thèm muốn vợ mình dùng chiêu trò lấy lòng vợ mình cơ :)))
Nhưng mà sao sĩ diện quá nên bày đặt giận dỗi ghen tị với cún muốn người ta phải theo dỗ cơ :)))
Sĩ cho cố đi để coi nhịn được bao lâu nữa he :3
ThíchThích
Cho anh sĩ diện. Ghen rồi 😂😂😂
ThíchThích
Anh Hoàng đã ghen còn sĩ diện, hay cấu kỉnh không biết vao giờ ổng mới cua được vợ!!!
Nam phụ tưởng biết cách tán gái ghê luôn!! Mà anh này mấy chương này cũng được chứ bộ, thích nứ chính , tặng quà, quan tâm.
ThíchThích
Đối thoại cuối cute muốn xỉu luônn trời ơi =))) tưởng tượng mặt than cãi nhau với Bánh Bao, haha =)) đáng đời anhh
ThíchThích
nếu chỉ bị thương ở tay thì chắc thái y đã chưa xong -> chữa xong
ThíchThích
=))) kiếp nam phụ
Có lẽ trong 1 bộ truyện khác thì hoàng thượng là hôn quân thật, còn anh Tưởng là người có chí hướng :v quyết giành giang sơn và bắt mỹ nhân đã trộm nhớ từ lâu về tay. HE
But sorry anh. This is mẹ ruột nên bye anh Tưởng nhé!!
ThíchThích
Tính ra anh ghen vs chó nhỏ hay ghen vs chủ cũ chó nhỏ hahha
ThíchThích
Gato nữa kìa=)).
ThíchThích
Đang chiến tranh lạnh muốn làm lành với vợ nhưng không biết làm sao xuống nước. Bùm! Ám sát
ThíchThích
TTD này thật là cực phẩm. Đã biêt người ta đã có chồng còn ghen với chồng của nguòi ta. Nhưng phải công nhận hai bạn chính này dễ thương quá
ThíchThích
Thái hậu có tâm quá yêu chiều uẩn ngọc còn hoàng đế hay ghen với nam phụ quá may mà chị ngọc vẫn chịu được đó …
ThíchThích
Haiz, anh cứ dùng dằng làm tội chị.
ThíchThích
a KH sau này chắc phải tranh giành tình cảm với 1 con chó quá :)))
a tự làm tự chịu, uống giấm chua r còn k chịu làm hòa với c nữa.
a Tưởng có vẻ lăm mưu nhiều kế nhỉ, chỉ sợ sau này rớt càng đau thôi
ThíchThích
Ghen tị với chó :)))
ThíchThích
Anh cũng thật là, làm màu , ghen tị với chó, hhhaaaa
ThíchThích
Ráng trèo lên cho cao đi, tới chừng muốn xuống không biết thang đâu mà cho xuống nhe 🤣
ThíchThích
Khổ thân anh, giờ lại phải đi ghen vs 1 con cún =))))
ThíchThích
Khổ thân anh Huy dù ghen lắm nhưng vẫn mạnh miệng lắm k quan tâm đâu 🙂 thx team Hoa Tuyết 🙂
ThíchThích
Tình địch của anh lợi hại đấy chứ
ThíchThích
Anh ghen rồi
ThíchThích
^^ Dấm lên men, bánh bao đáng yêu thế
ThíchThích
Tình địch tối ngày ở trong cung, giờ tặng thú cưng nữa, ngta nói nhìn vật nhớ người đó. Bình hoa a cắm rồi cũng tới ngày héo đem bỏ đi thôi, a ở đó mà vênh mặt đi
ThíchThích
Xuất hiện tình địch còn khó chơi hơn anh Tưởng 😌
ThíchThích
Hoàng thượng ăn dấm rồi 🤣
ThíchThích
Ăn giấm với cún có thấy ngon ko anh Thượng ơi 😂
ThíchThích
vừa ghen với người vừa ghen với cún:))
ThíchThích
Đến cún cũng ghen.
Thê nô :))))))
ThíchThích
Đã phát triển đến mức ghen luôn với cả chó =)))))))))))
ThíchThích
Ảnh ghen rồi 😄😄😄
ThíchThích
Dấm lên men rồi
ThíchThích
Ghen với người rồi giờ còn ghen với cả chó nữa. Đã nghiện lại còn ngại.
Cố tình ko về ăn cơm mong ngta lo. Ngta ko lo mà vẫn ăn ngủ tốt 😅
ThíchThích
Truyện sao càng lúc càng dễ thương thế này :v Thiệt là 3 tháng nay không nuốt nổi bộ nào, may sao vô tình đi lạc qua đây tìm được 1 lúc nhiều truyện hợp thế này. Nữ chính đơn thuần đáng yêu, nam chính cũng dễ thương cực, ghen với cả chó haha. U mê nhà này quá trời rồi ❤ ❤
ThíchThích
Nam phụ nhanh chân nhất hệ mặt trời rồi… nam chính còn ko đuổi theo nhanh còn kịp nào 😂😂😂
ThíchThích
hết túi thêu khinh bỉ giờ đến chó nó cũng không thèm để vào mắt luôn =)))
ThíchThích
Anh quàng còn thua cả con cún :((( thấy thương ghê á.
ThíchThích
Đúng với câu không bằng một con chó là đây kkkkk
ThíchThích
Chịu anh Hoàng thôi.Còn ghen với Cún con nữa:>
ThíchThích
Tội anh nam chính quá ha
ThíchThích
Hẳn là tình địch xuất hiện :)))
ThíchThích