Edit & Beta: Hoa Tuyết
Từ khi nhìn thấy Hoa Tịch Uyển, Hoa Y Liễu vẫn luôn không yên lòng, thấy mẫu thân nháy mắt với mình nàng ta do dự một chút rồi cười nói: “Gần đây nhà ngoại tỷ đã xảy ra một số việc, nhìn thấy muội sống tốt thế này cuối cùng cũng có sự kiện vui vẻ.”
Hoa Tịch Uyển nghe vậy đưa tay cầm ly trà lên, cười đáp lời: “Cuộc sống của muội ở quận vương phủ rất tốt, đại tỷ không cần lo lắng.” Sau khi nói xong, chậm rãi uống một ngụm trà, ý cười trên mặt không chút thay đổi.
“Vậy là tốt rồi” Đối phương phản ứng không như dự tính, Hoa Y Liễu cười càng thêm xấu hổ, lúc quay đầu vừa bắt gặp ánh mắt Hoa Sở Vũ nhìn mình gương mặt lập tức nóng lên, vừa giận Hoa Tịch Uyển không hiểu chuyện, vừa hận ánh mắt Hoa Sở Vũ giống như cái gì cũng biết. Nàng oán hận một lúc đến khi Trương thị mở miệng, nàng mới bình tĩnh lại.
“Quận vương phi, hôm nay ta vốn không định nói điều này, nhưng ta thật sự không còn cách nào khác.” Trương thị thấy Hoa Tịch Uyển nghe không hiểu ẩn ý của mình, da mặt nữ nhi lại quá mỏng, bà nhịn không được trực tiếp mở miệng nói, “Phụ mẫu ta mấy năm qua khó khăn lắm mới có một người con trai, mặc dù có chút cưng chiều ngu đệ nhưng cũng không chiều hắn thành một người hư hỏng, mà ngược lại hắn rất chăm chỉ cầu tiến, ai ngờ hai ngày trước ngu đệ mất tích, cha mẹ tìm khắp kinh thành cũng không thấy, đã báo quan phủ nhưng đến nay vẫn không có tin tức gì. Nghe nói Hiển quận vương điện hạ giao thiệp rộng, nhiều bằng hữu, xin người ở trước Hiển quận vương điện hạ nói tốt giúp chúng tôi vài câu, xin ngài ấy giúp đỡ Trương gia chúng tôi.”
“Càn quấy!” Lão phu nhân quả quyết mắng, “Hiển quận vương cũng không phải người của nha môn, làm sao tìm người giúp ngươi, mau câm miệng cho ta!” Trương thị này thật sự đáng giận, nói chuyện không biết suy nghĩ, cái gì mà Hiển quận vương giao thiệp rộng rãi, đây là chỉ Hiển quận vương kết bè kết phái trong kinh thành sao?
Trương thị cũng ý thức được lời nói của mình không ổn, nhưng bị lão phu nhân quát như vậy trên mặt hơi ngượng ngùng, sắc mặt thay đổi vài lần mới cứng nhắc nói với Hoa Tịch Uyển: “Quận vương phi, thần phụ nhất thời lỡ lời, xin ngài thứ lỗi.”
“Nhị thẩm nói gì vậy, chúng ta người một nhà có gì thứ lỗi với không thứ lỗi chứ,” Hoa Tịch Uyển buông ly trà xuống, nhìn sắc trời bên ngoài đứng lên nói, “Sắc trời không còn sớm, ta cũng nên quay về quận vương phủ rồi.”
Trương thị thấy Hoa Tịch Uyển không có ý giúp đỡ, liền vội nói: “Tam điệt nữ…”
“Nhị đệ muội có việc gì cứ nói với chị em dâu, hiện tại sắc trời không còn sớm nữa, quận vương phi còn lưu lại đây nữa sẽ trễ giờ về vương phủ, như vậy không tốt” Lô thị đến trược mặt Trương thị cầm lấy cổ tay bà ta tự tiếu phi tiếu nói, “Bà nói có phải không, nhị đệ muội?”
Sắc mặt Trương thị trắng bệch, chỗ cổ tay bị Lô thị nắm đau nhói, mặc dù bà không cam lòng nhưng không dám tranh cãi với Lô thị, đành phải nhục nhã im miệng.
Thấy bà ta biết điều không nói nữa, Lô thị mới quay đầu lại lưu luyến nhìn Hoa Tịch Uyển, đi đến chỉnh vạt áo cho nàng nói: “Sống cho thật tốt, đừng để bản thân chịu khổ.”
“Nữ nhi biết, người đừng lo lắng,” Hoa Tịch Uyển cầm tay Lô thị, lui về phía sau vài bước cúi chào Lô thị, rồi mang Bạch Hạ và mấy nha hoàn xoay người rời đi.
Nàng biết Lô thị và mấy nữ quyến khác nhất định đang đi theo phía sau nàng, nhưng nàng không dám quay đầu lại, càng không đành lòng nhìn đôi mắt quyến luyến của Lô thị.
Đoàn người Lô thị tiễn Hoa Tịch Uyển đến cửa thuỳ hoa, sau đó dừng bước lại, Hiển quận vương đang đứng chờ ở cửa thuỳ hoa.
Hoa Tịch Uyển rốt cục cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn Lô thị, cười thật tươi với bà, rồi nhấc váy bước ra cửa thuỳ hoa.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Yến Tấn Khâu vốn đứng đưa lưng về phía cửa thuỳ hoa xoay người lại, thấy người đến là hoa tịch uyển vội tiến lên vài bước, chấp tay về phía trong cửa rồi nắm tay Hoa Tịch Uyển, cúi đầu nói với nàng: “Nếu sau này nàng nhớ nhà ta sẽ đưa nàng về thăm bọn họ.”
“Cám ơn” Hoa Tịch Uyển ngẩng đầu nhoẻn miệng cười với Yến Tấn khâu, sau đó được hắn đỡ vào nhuyễn kiệu, màn kiệu vừa buông xuống, nụ cười trên mặt nàng dần biến mất.
“Khởi kiệu!”
Theo mệnh lệnh của Mộc Thông, cỗ kiệu cách cửa thuỳ hoa ngày càng xa, đến khi không nhìn thấy nữa, Lô thị mới thu hồi tầm mắt. Bà quay đầu nhìn Trương thị, cười lạnh nói: “Nếu trong nhà nhị đệ muội có chuyện thì trở về sớm đi, tẩu tử cũng không giữ ngươi lại nữa.”
Trương thị thấy thái độ Lô thị như thế lập tức nổi giận: “Tẩu là nhạc mẫu quận vương gia, công việc bận rộn, người thường như ta không dám quấy rầy!” Sau đó xoay người nói với Hoa y Liễu, “Còn đứng đây làm gì, còn chưa đủ đẹp mặt sao?” Nói xong hai câu này, bà liền tức giận đùng đùng rời đi.
Hoa Y Liễu thi lễ với mấy trưởng ở đây rồi cúi đầu vội đi theo. Hành vi đó trong mắt Hoa Sở Vũ giống như đang chạy trối chết vậy.
Trên đường về nhà, tâm tình Diêu thị rất tốt nói với Hoa Sở Vũ: “Sở Vũ con phải nhớ nữ nhân có thể không quá xinh đẹp, nhưng phải có cá tính. Một nữ nhân xinh đẹp mà tính tình khúm núm không chút cá tính, sớm muộn gì nam nhân cũng chán nàng ta đi tìm niềm vui nơi nữ nhân khác.”
Hoa Sở Vũ biết mẫu thân đang nói Hoa Y Liễu, nàng im lặng gật đầu. Nhấc góc màn xe ngựa lên, nàng hơi thất thần nghĩ nếu nữ nhân dùng cá tính hấp dẫn nam nhân thì còn gì là “cá tính”?
Không biết vì sao, nàng đột nhiên nhớ tới dáng vẻ lười nhác của Hoa Tịch Uyển, trong lòng cực kỳ hâm mộ, nếu có thể sống tùy ý như Hoa Tịch Uyển, nam nhân không yêu chiều thì cũng có sao?
Không ít công tử nhà giàu,quý nữ thế gia dù không cam lòng đều đặc biệt quan tâm đến tân hôn của vợ chồng Hiển quận vương, cho nên sau khi biết tin Hiển quận vương đưa Hiển quận vương phi lại mặt đến giờ thân mới quay về quận vương phủ, thì rất nhanh tin tức này đã truyền khắp kinh thành làm cho không ít người ngạc nhiên.
Hiển quận vương đưa quận vương phi lại mặt đã rất quý, còn cùng quận vương phi ở lại Nghĩa An hầu phủ đến giờ thân mới về, cái này không chỉ dùng từ “quý” để hình dung nữa, chẳng lẽ. . . Hiển quận vương thực vô cùng yêu thương sủng ái quận vương phi?
Đừng nói quý nữ trong kinh không tin tưởng chuyện này mà ngay cả các công tử thế gia cũng không tin Hiển quận vương sẽ thật sự yêu thích một cô gái xấu xí. Bọn họ nghĩ mãi, cuối cùng đưa ra suy đoán rằng Hiển quận vương là người tốt trăm năm khó gặp, Nghĩa An hầu phủ đã có được một chàng rể quý.
Nhất định là đời trước Hoa thị làm rất nhiều việc thiện, đời này mới có thể gả cho một nam nhân xuất chúng như Hiển quận vương.
Người bị đồn đãi đời trước làm vô số việc thiện Hoa Tịch Uyển đối với chuyện bên ngoài không chút hứng thú, trong quận vương phủ không có tiểu thiếp thông phòng, bọn hạ nhân cũng đều vô cùng quy củ, quận vương phi nàng bình thường ngoài ngắm cảnh đọc sách ngủ nghỉ ra không còn việc gì có thể làm nữa.
Cũng may nàng vốn lười biếng, chỉ thích xem mấy quyển truyện xưa, thưởng thức món ngon do nhóm đầu bếp tài giỏi trong phủ làm, ngày ngày trải qua vô cùng vui vẻ, không hề có chút ý muốn ra ngoài chơi.
Cho nên khi Mộc Thông đến nói với nàng hai ngày sau trong cung sẽ tổ chức yến tiệc, nàng ngay cả mí mắt đều lười nhúc nhích, chờ Mộc Thông nói xong tầm quan trọng của cung yến xong, nàng mới dời lực chú ý từ trong sách ra: “Vạn thọ của thánh thượng?”
“Đúng vậy, hoàng thượng hạ lệnh, không phải nguyên thọ của người cho nên không tổ chức lớn, chỉ ở Chiêu Dương điện bày vài bàn gia yến cho mọi người trong nhà cùng nhau đến dự.” Mộc Thông thấy sắc mặt quận vương phi vẫn bình tĩnh, đừng như không mấy hứng thú với cung yến cho nên lại bổ sung , “Quận vương gia còn nói, lễ vật vạn thọ đã chuẩn bị tốt từ hai tháng trước nên quận vương phi không cần chuẩn bị thêm.”
Hoa Tịch Uyển nghe vậy gật đầu bỏ quyển truyện trong tay xuống, ăn miếng lê từ tay Hồng Anh, nâng cằm nói, “Ngươi đi nói với vương gia ta đã biết.”
Mộc Thông thấy quận vương phi lại cầm quyển truyện vừa nãy lên, nên khom người lui ra ngoài, ra chính viện mới nhẹ nhàng thở ra. Không biết vì sao mỗi lần hắn nói chuyện trước mặt quận vương phi đều đặc biệt cẩn thận, đại khái chắc bởi vì. . . thấy tư thế hiên ngang oai hùng của quận vương phi khi một cước đá bay cái ghế gỗ?
“Nếu những người này không muốn mở miệng thì cho bọn họ không cần mở miệng nữa” Yến Tấn Khâu ném tờ khẩu cung lộn xộn trên tay xuống đất, dùng khăn lau tay nói, “Muốn mạng ta là mấy người kia, ta cũng không có hứng thú biết ai đứng phía sau. Các ngươi đừng để bọn họ chết quá thoải mái, bằng không bọn họ sẽ không biết cái gì gọi là sống không bằng chết.”
“Dạ ” Người quỳ trên mặt đất nhặt tờ khẩu cung bị ném lên, hơi do dự nói, “Những người này có quan hệ với Trương gia mà chính thê của bào đệ Nghĩa An hầu lại xuất thân từ Trương gia, thuộc hạ lo việc này có liên quan đến Nghĩa An hầu phủ.”
“Ngươi cho là Hoa Hòa Thịnh là ai?” Yến Tấn Khâu cười lạnh, “Một người khôn khéo như vậy sẽ không làm mấy chuyện này, chỉ sợ ngay cả mọi người trong Trương gia vẫn chưa hay biết gì.” Vị Trương công tử này là con chó ngoan của thái tử, chủ nhân còn chưa dám lộn xộn, con cho như hắn lại dám tự ý cắn người.
Người quỳ trên mặt đất không dám hé răng nữa cúi đầu càng thấp hơn .
“Quận vương gia” Giọng nói Mộc Thông ngoài cửa vang lên, một lúc sau mới bước vào, hắn cũng không thèm nhìn người quỳ trên mặt đất, “Tiểu nhân đã nói chuyện cung yến cho quận vương phi biết.”
“A?” Yến Tấn Khâu đem khăn ném lên mặt bàn, nhướng mi hỏi: “Quận vương phi nói sao?”
“Quận vương phi nói ngài ấy đã biết ” Mộc Thông nói xong câu đó, cái cổ tự nhiên lại cúi thấp hơn.
“Ừm” Yến Tấn Khâu nhìn sắc trời bên ngoài nói, “Quận vương phi lại đang xem truyện thần thoại?”
“Tiểu nhân không biết quận vương phi đang xem sách gì, nhưng khi đến chính viện, đúng là trong tay quận vương phi đang cầm một quyển sách.” Mộc Thông vốn nghĩ đến quận vương phi sau khi đến đây sẽ đem quyền quản gia nắm trong tay, nhưng đã hơn nửa tháng, quận vương phi hình như không quan tâm chuyện trong phủ lắm, cũng không lập uy trước mặt hạ nhân. Hành vi này thật làm cho Mộc Thông có chút bất ngờ, có chủ mẫu nào lại không chút hứng thú với quyền hành ở hậu viện?
“Nếu quận vương phi thích xem, ngươi sai người đến thư phòng thu thập một ít sách truyện quận vương phi thích xem cho nàng” Yến Tấn Khâu bình thản nói, “Đừng để quận vương phi tìm không thấy sách hay xem.”
“Tiểu nhân nhớ kỹ,” Mộc Thông trả lời rồi lui đi.
116 replies on “Chương 11: Mặc kệ lời đồn”
Mộc thông thấy quận vương phi lại cầm quyển truyện vừa nãy lên -> Mộc Thông
Tính cách + suy nghĩ của nam chính mình vẫn đoán không ra, cảm giác nửa vời nửa gần, khó nắm bắt thật.
Cảm ơn bạn nhiều ạ!!
ThíchĐã thích bởi 1 người
Anh chiều chị quá rồi =))) chào mừng kiếp thê nô =))))
ThíchThích
Khi nào mới đến lúc 2 anh chị yêu thương quấn quít nhau đây nàng ơi!!!!! Mong đợi từng ngày aa
ThíchThích
Quận vương quả thậy sủng ái tịch uyển,còn lo chị ko tìm thấy sách.hiii
ThíchĐã thích bởi 1 người
Có thể cách dòng giữa các đoạn không nhỉ? Bởi vì nhiều chữ quá nhiều khi truyện bị dính chùm hơi khó đọc. 🙂
ThíchThích
“Càng quấy!” => “càn quấy” nha b.
Gia tộc nào cũng cũng có những đám bà con vô duyên, bình thường thì hay xỉa xói, đến khi có chuyện lại nhờ vả. Mặt dày dễ sợ!
ThíchĐã thích bởi 1 người
còn gì là “cá tình” => cá tính
ta đã đã biết => dư 1 chữ nè nàng
không có ông xã kế bên thì bạn TU thoải mái quá nhỉ, còn có người bên cạnh thì bận diễn sâu hết cỡ, cũng khổ thật, hai người này ai cũng đề phòng đối phương hết, ghê thật, chương sau chắc cung đấu quá.
thanks nàng nhiều nhiều nha, truyện hay lắm lắm ^^
ThíchĐã thích bởi 1 người
❤
ThíchĐã thích bởi 1 người
con cho như hắn lại ( con chó)
cái cổ tự nhiên lại cúi thấy hơn (thấp hơn)
Haizz tình cảm của đôi này đang lo quá =))))
ThíchĐã thích bởi 1 người
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Yến Tấn Khâu vốn đứng đưa lưng về phía cửa thuỳ hoa xoay người lại, thấy người đến là hoa tịch uyển vội tiến lên vài bước =>> Hoa TỊch Uyển
ThíchThích
Không biết đến bao giờ tình cảm của 2 người mới bung lụa đây 🙂
ThíchThích
=__= khi đọc đến lời nhờ của Trương phu nhân và biết người trong nhà giam ở chương trước là ai ta thật sự giật mình.|
Mấy hình nàng lấy để minh hoạ cho truyện đều rất đẹp.3 toàn gu của ta không~
ThíchĐã thích bởi 1 người
☺️☺️☺️☺️
ThíchThích
Những con người có cái cổ cao thật nhàm chán. Có ai cầu xin mấy người đi nhờ cậy người khác đâu. Tự mình tìm đến mà còn ra vẻ, không chịu hạ thấp bản thân. Sao không giữ cái vẻ cao quý đó mà thà chết không chịu nhục đi.
Cám ơn bạn đã làm truyện!
ThíchThích
Lúc trước chắc cũng vui khi Uyển Uyển bị người ta đồn đãi xấu xí, giờ gặp chuyện thì lại chạy tới cầu xin, da mặt cũng dày thiệt !!!
Thanks Hoa Tuyết edit!
ThíchThích
Ố ồ, bắt đầu có trò hay nha ~(>.<)~
ThíchThích
huhu mới đọc đến chương 11 mà mong đến ngày anh chị yêu nhau quá :((( biết đến khi nào :((( ~~~
ThíchĐã thích bởi 1 người
Trương phu nhân thật là buồn cười, không nhờ được chị Uyển thì lại quay sang trách móc rồi nói những câu khó nghe. Sao lúc chị Uyển có lời đồn không hay không ra nói giúp chị Uyển đi, hay là trong lòng cũng đang cười thầm.
Còn Hoa Sở Vũ nữa không biết “cá tính” mà nàng đó đang nghĩ là như thế nào nhỉ
ThíchĐã thích bởi 1 người
Tâm nam chính sâu quá. Làm h sủng nữ chính thế này cũng ko biết là thật hay giả nữa 😭😭😭 t bị ngu tr rồi 😭😭😭
ThíchThích
nàng ơi mẹ HTU sao cheowng này lúc thì Lô thị lúc thì Lư thị ý. Đọc đến đây mạn phép suy đoán không biết a nam chính có một ngày muốn làm vua không nhỉ
ThíchThích
nàng ơi mẹ HTU sao chương này lúc thì Lô thị lúc thì Lư thị ý. Đọc đến đây mạn phép suy đoán không biết a nam chính có một ngày muốn làm vua không nhỉ
ThíchĐã thích bởi 1 người
Để mình chỉnh sửa lại, là Lô thị ý, thấy lỗi nào tương tự cmt giup mình nhé
ThíchĐã thích bởi 1 người
Toàn tâm tư thầm trầm thế này
Mình đánh giá sai truyện rồi
Ban đầu là tâng bốc nhan sắc n9 vs nu9 quá mức làm mình nghĩ bộ này có cái vỏ hào nhoáng quá mà suýt quên cái ruột cũng dữ dội k kém 😂😂
Mà bao lâu nữa mới yêu đương thắm thiết đây, giờ còn nu9 còn giấu bản thân bất cần sự đời. Nam chính lại khó đoán
ThíchThích
Na9 khó đoán, nu9 lười auto sẽ lâu có tình cảm
ThíchĐã thích bởi 1 người
Reblogged this on Site Title and commented:
Sao em thấy lúc đầu chưa kiểu khắng khít thì về sau chắc chắn dinh nhau k rời luôn. Sủng tận trời :(((
ThíchThích
Vợ chồng tân hôn như hai người này cũng ” nồng nhiệt ” thật. Cứ bình bình đạm đạm qua ngày
ThíchThích
Bạn ơi, sao lúc là Lô thị lúc là Lư thị bạn ah.
ThíchĐã thích bởi 1 người
Edit nhằm đó b
ThíchThích
Nam chính thật ghê gớm :))) ko đùa với anh được :v mong chờ cảnh hai anh chị yêu đương thắm thiết ghê ❤️
ThíchĐã thích bởi 1 người
Chờ đợi lúc 2 anh chị mở lòng với nhau, dù diễn cũng vui mắt nhưng em nhỏ muốn xem cảnh ngược cẩu, ngọt sủng ê răng aaaaaaa
ThíchThích
Mình cứ cảm giác anh chiều chị là để không làm hỏng kế hoạch của anh chứ không phải do anh yêu chị! “Đừng để quận vương phi tìm không thấy sách hay xem.” – câu này chẳng phải có nghĩa là, cho chị có chuyện để làm, không phải rảnh rỗi chú ý những cái khác đấy sao!
ThíchThích
Nàng ơi sao ta không thấy cái nút like ở đâu vậy 😭😭😭
ThíchThích
Cuối mỗi chương nhé, có tài khoản wordpress mới like đc
ThíchThích
Chưa đổ chị mà đã sủng vậy roiì. Tới lúc đổ thật thiì a tính sống sao
ThíchThích
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Yến Tấn Khâu vốn đứng đưa lưng về phía cửa thuỳ hoa xoay người lại, thấy người đến là hoa tịch uyển vội tiến lên vài bước, chấp tay về phía trong cửa rồi nắm tay Hoa Tịch Uyển, cúi đầu nói với nàng: “Nếu sau này nàng nhớ nhà ta sẽ đưa nàng về thăm bọn họ.” –> Hoa Tịch Uyển k viết hoa e ơi
ThíchĐã thích bởi 1 người
A thì chưa biết sao nhưng mà đã sủng c tận trời zậy rồi nhưng mà con đường chiều vợ còn xa lắm. hình như lòn c cứng như đá, chắc khó lay lắm
ThíchThích
Tính cách n9 khó đoán quá. Anh có vẻ chiều chị nhỉ. Có mục đích j k biết
ThíchThích
Cuộc sống vợ chồng của nam nữ chính giờ đã là tâm điểm của mọi người trong kinh đô từ hoàng thất, quý tộc đến thường dân đều chăm chăm nghe ngóng.
ThíchĐã thích bởi 1 người
Truyện hay quá, mong chap mới từng ngày :p cảm ơn bạn
ThíchThích
Vương gia chiều vợ quá ta , hihihi
ThíchThích
Mình thích nhất đoạn bạn thái giám nói chuyện với HTU đều nhớ lại dánh đá bay ghế :)))
Cảm thấy bạn nữ chính vừa đáng iu, vừa mạnh mẽ
ThíchThích
tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi là dung để nói về truyện này đó, ai dũng ghê gớm
ThíchThích
Hiển vương cố lên
ThíchThích
Tư thế hiên ngang oai hùng!!! Ấn tượng Của Mộc thông về quận vương phi nhà mình từ xinh đẹp như tiên nữ chuyển thành oai hùng như võ tướng mất rồi,
ThíchThích
Tâm cơ nam chính có vẻ sâu. Thanks editer
ThíchThích
Wow, dù chưa đọc nội dung chương nhưng nhìn ảnh kèm theo tui kết quá luôn 😮 để tui đoán, là ảnh mô tả Hoa Tịnh Uyển?
ThíchThích
Nam chính không phải là thư sinh hòa nhã, không phải quả hồng mềm để ai bóp thì bóp,khó nắm bắt nhỉ
ThíchThích
Cảm ơn nàng đã edit
ThíchThích
Anh có cần chiều chị đến vậy ko 😯😯😯
ThíchThích
sao cứ có cảm giác anh đang đề phòng và tính kế chị ấy nhỉ. cái câu “Đừng để quận vương phi ko tìm thấy sách hay” cũng ko bình thường lắm 😀
ThíchThích
Truyện hay quá Hoa Tuyết ơi! Mình mới đọc có mấy chương thôi mà thấy hay quá trới!!! Mà hai nhân vật chính ai cũng nguy hiểm nhỉ, không biết sau này như thế nào nữa….:)
ThíchThích
Mình thật sự thích edit của nhà các bạn 😘❤ mượt mà và truyện cũng rất hay nữa 😘😘
ThíchThích
Lâu lắm mới lại được dfọc truyện của Nguyệt Hạ, mừng quá. Cảm ơn chủ nhà nhé. Mới đọc tới chương này, nhưng tính câch nữ chính khá giống trong nghề làm phi. Truyện của Nguyệt Hạ hầu như đều là nữ cường. Đam mỹ cũng vậy, thích phong cách hành văn của chị này. Lần nữa cảm.ơn chủ nhà
ThíchThích
“đừng như không mấy hứng thú” => dường như không mấy hứng thú
ThíchThích
Ko bít nam chính sau này có trở thành thê nô Ko ? Hóng
ThíchThích
Có vẻ là chuyện nam chính sắp làm có phần nào liên quan tới vụ thằng con mất tích của chi thứ 2. Chắc là bên Trương gia làm vậy để ép chi thứ 2 theo phe mình.
ThíchThích
Có vẻ nam chính còn khá đề phòng nữ chính chứ chưa yêu thương j. Hai người cứ thăm dò nhau đến bao h k biết nữa .
Cảm ơn editor
ThíchThích