Edit: Thu Phùng
Beta: Hoa Tuyết
Tần Mạn uống một ngụm sô-đa rồi tiếp tục ăn cơm.
Hứa Thụy Kiệt nhìn cô, nhướng nhướng mày: “Con ngoan à, ba có một việc cần con giúp đỡ nè.”
Nét mặt của anh ta trông như đang muốn cô làm việc trái pháp luật, cô hỏi: “Có chuyện gì?”
Anh ta buông ly nước xuống, hai tay đặt lên bàn, “Là thế này, năm ngoái ấy, vì chuyện mở nhà hàng mà ba đã chiến tranh lạnh với ba mẹ ba, sau đó ba chuyển ra ngoài ở. Căn nhà đó ký hợp đồng ba năm, đã vậy còn thanh toán tiền thuê nhà cả ba năm luôn. Sau đó ba ở chưa đến nửa năm đã không ở nữa, giờ căn đó bỏ không. Còn hơn hai năm nữa mới hết hạn, mà ba thấy bỏ không như vậy thì lãng phí quá, cho nên…con có muốn giúp ba một chút không, giúp ba đến đó ở.”
Cô cảm thấy cụm “giúp ba đến đó ở” khá quái dị, cái này thì sao gọi là giúp đỡ chứ, đây rõ ràng là cho cô chỗ tốt mà.
Cô nói: “Vậy anh có thể cho thuê lại, thu tiền thuê phòng gì đó.”
“Chuẩn, con nói đúng rồi, ba muốn cho thuê lại.” Anh ta thở dài môt hơi, “Nhưng mà bình thường anh bận, lấy đâu ra thời gian tìm khách thuê nhà chứ, quá mức phiền phức, nghĩ tới em là bởi chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, em cũng đang ở trọ, vậy không bằng để cho em ở.”
“Nhưng phòng của em vẫn chưa hết hạn.”
“Phòng trọ của em ở trong thôn đó, tới hạn hay không cũng như nhau, căn anh thuê để không vẫn là để không, không ai ở thì thật sự là quá phí, hơn nữa anh cũng nói rồi mà, căn đó ở hoa viên Tử Kinh, cách công ty em cũng không xa lắm.”
Hoa viên Tử Kinh là một khu chung cư, nhà ở đó tốt hơn chỗ cô đang thuê nhiều. Cô nhẩm tính, bây giờ đang là tháng 3, còn ba tháng nữa mới hết hạn, nếu giờ cô không thuê nữa thì 2000 tiền đặt cọc sẽ không lấy lại được.
Tháng sáu đến hạn cô nhất định sẽ chuyển chỗ ở, nhưng cô không có đủ điều kiện để thuê phòng ở hoa viên Tử Kinh.
“Sao rồi, có đi không, coi như tới trông nhà hộ anh.”
Tần Mạn hỏi ngược lại: “Căn nhà đó, một tháng anh thuê mất bao tiền?”
Hứa Thụy Kiệt ngẫm nghĩ, “Anh thuê của người quen mà, thuê ba năm liền nên giá rẻ lắm, chỉ có ba vạn thôi.”
Ba năm ba vạn, vậy trung bình một tháng không tới một nghìn, đây là cái giá khá hữu nghị rồi.
“Hay là hàng tháng em gửi anh tiền thuê nhà nhé.”
“Anh đã nói em là con gái anh, khách sáo với ba như vậy làm gì?”
Cô mấp máy môi, “Nếu anh không lấy tiền, thì em ở không thoải mái.”
Anh ta xua xua tay, “Thôi thôi thôi, em muốn trả tiền thì cứ trả đi, mỗi tháng anh lấy của em năm trăm tệ, số còn lại thì cứ cuối tuần nhá, hoặc sau tết em tới nhà hàng giúp việc hoặc đánh đàn, hòa nhau, thế nào?”
Cô hài lòng đồng ý.
Chủ nhật kế tiếp, Hứa Thụy Kiệt cố ý trích ra chút thời gian đưa cô đi xem nhà, là một căn hai phòng ngủ một phòng khách, bày trí rất ấm áp, đồ dùng bên trong cũng đầy đủ, tốt hơn chỗ cô ở bây giờ rất nhiều. Quan trọng nhất là rất thoáng, lấy ánh sáng tốt.
Đứng ở ban công có thể nhìn thấy khu thương mại chỗ công ty cô, chắc hẳn cảnh đêm cũng sẽ rất đẹp.
Cô định thứ bảy tuần sau sẽ tới đây.
——
Văn phòng tổng giám đốc công ty Ý Gia chi nhánh Trung Quốc.
Sở Bác Hoằng ngồi tựa vào ghế làm việc, mười ngón tay đan vào nhau, chống cằm như đang suy nghĩ. Hôm đó ở trong quán cà phê, cô ấy nói như vậy, cho đến bây giờ anh vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.
Anh không có gửi tín vật đính ước của bọn họ cho cô, cũng không nói lời chia tay với cô. Nếu như những lời cô nói là thật, vậy thì ai là người làm chuyện này?
Anh lấy điện thoại di động ra, lướt tới số của cô, bấm nút gọi.
Tần Mạn nhận điện thoại khá nhanh, chào một tiếng giám đốc Sở.
Anh không thích cô gọi mình như vậy, “Anh đã nói rồi, lúc chỉ có anh với em thì gọi tên anh.”
Cô đáp: “Tôi đang ở phòng làm việc.”
“Bao giờ thì tan làm?”
“Năm rưỡi, sao vậy?”
“Tối nay cùng đi ăn cơm.”
Cô im lặng một chút, “Có chuyện gì à?”
Nếu như nói chỉ là vì muốn gặp cô, nhất định cô sẽ dùng đủ mọi loại cớ để từ chối, anh nói: “Chuyện công việc.”
“Nếu là bàn chuyện công việc, vậy tôi sẽ đặt nhà hàng.”
Đúng lúc này, Trần Đông Như gõ cửa đi vào. Thấy anh đang gọi điện thoại nên cũng không quấy rầy, chỉ đi tới trước bàn làm việc, chờ anh gọi điện thoại xong.
Anh liếc Trần Đông Như một cái rồi tiếp tục nói với người trong điện thoại, “Có chuyện công cũng có chuyện tư, bữa này anh mời, em cũng đừng có rủ người khác theo.”
“Ớ…”
Anh hình dung biểu cảm của cô lúc cô bật thốt “Ớ…”, khẽ cười, “Ớ cái gì?”
“Không có gì.”
“Vậy năm rưỡi anh đứng chờ ở cửa công ty em.”
“Năm rưỡi thì quá sớm, thực ra phải sáu rưỡi tôi mới đi được.”
“Vậy thì sáu rưỡi.”
“Vả lại, anh nói địa chỉ đi, tôi tự lái xe tới.”
Anh hít sâu một hơi, “Nói cho em địa chỉ, còn không bằng anh tới đón em cho bớt việc.”
Trần Đông Như nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, anh đang nói chuyện với ai, sao lại dịu dàng như vậy?
Chờ sau khi anh cúp điện thoại, cô ra cố nặn ra một nụ cười nhẹ, “Ai vậy?”
Anh nói bừa: “Nhà cung cấp.”
Cô ta hỏi dò, “Không phải nhà cung cấp bình thường chứ?”
“Ừ, là Tần Mạn.”
Nghe thấy tên Tần Mạn, trên mặt cô ta hơi kinh hãi, cho nên vừa rồi anh mới dịu dàng như vậy, còn nói sẽ đi đón cô ấy.
Cô ta không yên lòng ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, anh nhìn cô ta một cái rồi nói: “Có chuyện gì?”
“Em muốn chờ anh tan làm rồi cùng đi ăn cơm.”
“Anh có hẹn rồi.” Anh đáp.
“Tần Mạn à?”
“Ừ.”
Cô ta bóp chặt túi xách, ngón tay trở nên trắng bệch, tựa như vô tình nói: “Không phải anh hận cô ấy sao, sao lại…”
Anh lật một tập văn kiện, nhìn tài liệu bên trong: “Anh nói hận cô ấy bao giờ?”
“Lúc cô ấy đưa anh vào danh sách đen, chuyển sang yêu người khác.”
Nghe đến đây, anh ngừng lại. Chuyện cô đưa anh vào trong danh sách đen, anh chưa từng nói với ai, đương nhiên cũng sẽ không nói với Trần Đông Như.
Điều này khiến anh liên tưởng đến vấn đề anh vẫn luôn tự hỏi mấy ngày nay, đó chính là lời Tần Mạn nói là thật hay giả? Nếu là thật, thì rốt cuộc là ai đã lấy đính vật hẹn ước của bọn họ trả cho cô ấy?
Sau khi xuất ngoại, mấy tháng sau anh đã không tìm thấy chiếc vòng cổ đó. Khi ấy anh đã từng lật tung cả phòng, thậm chí còn tới những nơi đã từng đi qua nhưng vẫn không tìm thấy nó.
Mà Trần Đông Như đi du học cùng anh, thỉnh thoảng có tới nơi anh ở.
Anh nhìn cô ta: “Sao em biết cô ấy cho anh vào danh sách đen?”
Cô ta giật mình, bối rối nhìn sang chỗ khác, “Không… không phải là tự anh nói à?”
“Tôi chưa bao giờ nói chuyện này.”
Cô ta nắm chặt quai túi, tim đập mạnh, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn anh.
Anh nghiến chặt răng, “Tôi hỏi cô một câu, cô có cầm vòng cổ của tôi không?”
Trần Đông Như cố gắng tỏ ra bình tĩnh, “Bác Hoằng, anh nói cái gì vậy? Vòng cổ nào cơ?”
Anh nhìn phản ứng của cô ta đã đoán được đại khái, “Tần Mạn nói sau khi tôi ra nước ngoài không lâu đã gửi tín vật đính ước cho cô ấy, nhưng tôi dám thề, tôi không gửi.”
Trần Đông Như cười lạnh: “Đó là cô ta tự biên tự diễn, cô ta đã ly hôn rồi, muốn níu kéo anh cho nên mới biên kịch chuyện xưa như thế, Bác Hoằng, anh đừng tin cô ta.”
“Không phải là cô ấy muốn níu kéo tôi, là tôi muốn níu kéo cô ấy.”
Sắc mặt cô ta trở nên khó coi: “Vì sao?”
“Bởi vì tôi không buông tay được.”
Cô ta sững sờ không nói nên lời, anh đã nói không buông được, đã qua nhiều năm như vậy rồi mà. Cô ta ở bên anh đã hai mươi năm, từ lúc hai người học tiểu học cô ta đã biết anh, sau đó anh ra nước ngoài du học, cô ta cũng cố gắng thuyết phục người nhà rồi đi du học theo anh.
Sau khi ra nước ngoài, cô ta dày công chế tạo ra cảnh chia tay giả đó, lấy trộm tài khoản QQ của Tần Mạn, dùng tài khoản ấy nói chuyện linh tinh với Bác Hoằng, cố ý tỏ ra không kiên nhẫn, rồi một thời gian ngắn sau thì kéo anh vào sổ đen.
Sau đó cô ta lấy vòng cổ của Bác Hoằng, cũng học nét bút của anh, viết một phong thư chia tay rồi gửi cho Tần Mạn.
Về sau Tần Mạn thật sự yêu người khác, chuyện cô ấy đổi dạ thay lòng thành sự thật.
Cô ta tưởng bọn họ chia tay rồi cô sẽ có cơ hội.
Cô ta vẫn luôn theo đuổi anh, anh đi du học cô ta cũng đi du học, anh ở lại nước ngoài làm việc, cô ta cũng ở lại. Sau này anh về nước, cô ta cũng bỏ lại công việc ở đó mà về nước theo anh. Không ngờ cô ta lại chờ được cái kết cục này.
Trả giá nhiều như vậy mà vẫn ở vạch xuất phát, cô ta không cam tâm.
Mắt cô ta đỏ bừng, nước mắt trong suốt lấp lánh như bất cứ lúc nào cũng có thể tràn mi, “Bác Hoằng, em hỏi anh, em bỏ ra nhiều năm như vậy, có được coi ra gì không?”
Sở Bác Hoằng không chút mềm lòng, “Trước kia tôi vẫn luôn coi cô là em gái, nhưng nếu như cô thật sự châm ngòi ly gián tôi và Tần Mạn, vậy tôi sẽ không tha thứ cho cô.”
Cô ta cười tự giễu, vừa cười nước mắt đã tràn mi, “Anh nhất định phải đối xử với tôi như vậy sao?”
Nước mắt cô ta như tràn đê, trào ra không thể ngừng, bụm mặt khóc không thành tiếng.
Mà anh cũng không tiếp tục truy hỏi cô ta là ai đã gửi vòng cổ, bởi anh đã hiểu rõ.
——
Lúc sáu rưỡi, trong văn phòng vẫn có một nửa người chưa rời đi. Tần Mạn cũng là một người trong số đó, cô vùi đầu làm báo giá quên cả thời gian, mãi cho tới khi Sở Bác Hoằng gọi điện tới nói anh đang ở dưới tầng.
Lúc này cô mới nhớ ra cuộc hẹn ăn tối với anh, vội vàng thu dọn đồ đạc, tắt máy tính rồi vội vã xuống tầng một.
Dưới tầng, xe của Sở Bác Hoằng dừng ở ven đường, chiếc xe màu trắng bị ánh đèn đường chiếu vào tỏa sáng lấp lánh. Anh đứng ở bên cạnh xe, tay đút túi quần chờ người.
Sau khi nhìn thấy anh, Tần Mạn chạy tới, đang định nói câu xin lỗi thì anh bước lên ôm cô.
Cái ôm bất ngờ này làm cô không kịp đề phòng, khó hiểu hỏi: “Sao, sao vậy?”
“Chỉ là muốn ôm em một cái thôi.” Sở Bác Hoằng nói.
Cô thử đẩy ra, nhưng anh ôm quá chặt, cô đẩy không nổi, chỉ có thể nhìn chung quanh, khó xử nói: “Đây là ở cổng công ty tôi, làm vậy không tốt.”
Anh buông tay, “Lên xe.”
Cô do dự một chút rồi mới lên xe.
Vừa mới lái xe ra khỏi gara, xuyên qua kính chắn gió, Mẫn Trí Hiên nhìn thấy toàn bộ quá trình. Cảm xúc khó diễn tả bằng lời, tựa như bị vô số cây kim đâm vào, toàn thân tê liệt, mãi cho tới khi xe đằng sau bấm còi anh mới tỉnh táo lại, lái xe đi.
Sở Bác Hoằng vẫn đưa cô tới nhà hàng canh chua cá kia, bởi vì cô thích.
Suốt dọc đường đi theo anh, cô vẫn im lặng. Vừa ngồi xuống, cô hỏi chuyện công việc luôn, “Đối với sản phẩm mẫu năm ngoái bên tôi đưa, giám đốc Sở làm thí nghiệm thế nào rồi?”
“Có một vài chỗ nhỏ cần cải tiến, tối nay anh sẽ chuyển cho em.”
“Vâng.”
Sau đó cô không nói gì nữa.
Sở Bác Hoằng vẫn luôn nhìn cô, cô bị nhìn nên không được tự nhiên, đành phải cúi đầu xem điện thoại.
“Em ở Hải Bác có tốt không? Có bị ai bắt nạt không?”
Cô cảm thấy bất ngờ vì anh hỏi câu này, “Rất tốt, không bị ai bắt nạt.”
“Anh đã bàn với tổng công ty, sẽ đặt thử một đơn trước.”
Vậy có nghĩa là sẽ đặt đơn. Cô không nén được vui mừng, nhưng ở trước mặt Sở Bác Hoằng cũng không tiện thất lễ, cô mỉm cười đáp lại, “Vâng, tôi cảm ơn.”
“Đơn đặt thử này giá trị không lớn, nhưng sẽ không thấp hơn năm mươi vạn.”
Cô cắn môi, cố gắng gật đầu, “Vâng.”
Sở Bác Hoằng nhìn cô, “Nếu vui thì cứ lộ ra, trước mặt anh, em không cần phải nhẫn nhịn.”
Bị anh nhìn ra rồi?
Tần Mạn vẫn không dám quá suồng sã, chỉ cười cười, “Đúng là rất vui.”
Anh cũng cười khẽ.
Sau khi đồ ăn được bưng lên, cô cầm đũa bắt đầu ăn, có vẻ khá gò bó. Sở Bác Hoằng liên tục múc cá cho cô, chất đầy cả chén.
Cô cảm thấy ngại, “Giám đốc Sở, anh cũng ăn đi. Tôi ăn chỗ này là đủ rồi.”
Anh đặt muôi xuống, “Anh đã nói rồi, lúc ở riêng cứ gọi tên anh.”
Tần Mạn có chút khó xử, cô đã không thể gọi tên anh thuận miệng như trước nữa rồi.
Ăn xong, anh nói đưa cô về nhà. Cô nói không cần, tự gọi xe về. Nhưng Sở Bác Hoằng lại kéo cô, lôi thẳng lên xe.
Cô ngồi ở ghế lái phụ, vẻ mặt mơ hồ, người này vẫn thích sử dụng sức mạnh như trước kia.
Cô không hiểu từng hành động của anh ngày hôm nay, bắt đầu từ cái ôm bất ngờ kia.
Trong xe rất yên tĩnh, Sở Bác Hoằng vừa lái xe vừa nói, “Lúc anh mới xuất ngoại, rất khó khăn, ngày nào cũng đếm ngược thời gian về nước, thậm chí đã từng rất hối hận, hối hận vì sao lại bỏ em ở lại còn mình thì đi xa như vậy.”
Tần Mạn thản nhiên nói: “Chuyện đã qua rồi.”
“Đối với anh thì không.”
Cô nắm chặt dây an toàn, “Vậy anh biết sau khi anh ra nước ngoài, tôi đã sống thế nào không?”
Anh đáp: “Không muốn nói chuyện này, em có thể không nói.”
Cô nói: “Năm thứ hai sau khi anh xuất ngoại, tôi đã yêu người khác rồi.”
Sở Bác Hoằng xiết chặt bánh lái, không hiểu sao xe tăng tốc, liên tục vượt qua mấy cái xe, cô hoảng sợ, vô thức nắm chặt đai an toàn.
“Sợ à?” Sở Bác Hoằng hời hợt hỏi.
Quả thực tim cô đập nhanh hơn, “Anh… lái chậm một chút.”
Sở Bác Hoằng giảm tốc độ, cuối cùng xe cũng chậm lại, dây thần kinh đang kéo căng của cô cũng được thả lỏng.
Sau đó trong xe yên tĩnh dị thường.
Chào cả nhà HTST, vậy là “Nắng ấm sau mưa” đã đi được một nửa chặng đường rồi. Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng team suốt nửa chặng vừa quaaaaa! Cũng rất vui khi mọi người đều yêu thích truyện, đều đọc trên trang chính wordpress của nhóm lên t xúc động lắm💕💕💕, mình hi vọng không có ai mang “em nó” đi quá xa , thế nên là mình đang suy nghĩ có đặt pass quiz như lần trước không… Để mình bàn bạc với cả team nhé…. Còn bây giờ hãy tận hưởng chương không pass này đi vì VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!
CHƯƠNG SAU SẼ RA QUYẾT ĐỊNH ĐẶT PASS, THẾ NÊN SẼ LÂUUUUU
120 replies on “[Nắng ấm sau mưa] Chương 40”
Anh mẫn không mạnh bạo như anh Sở nhưng được cái anh tâm lý chăm sóc hơn-Anh Mẫn nhanh tấn công thôi
ThíchĐã thích bởi 1 người
Thương anh Sở ghê luon
ThíchThích
Thiệt ra mình nghĩ kiểu chị Mạn phải mưa dầm thấm lâu, đã 2 lần tổn thương r nên ng ta khép trái tim lại lắm. Càng mạnh như anh Sở lại càng chạy ý
ThíchThích
Thích Nam 9 nhẹ nhàng tình cảm
ThíchThích
Tiếc thật đúng ng sai thời điểm 😩😩😩
ThíchThích
Ở một thế bước khác có lẽ đây sẽ là câu chuyện gương vỡ lại lành . Thấy tiếc cho Sơ Bác Hoằng .
ThíchĐã thích bởi 1 người
Không hiểu sao mình cũng thích gương vỡ lại lành .. nhưng thôi Nam chính của chúng ta qua đang yeu
ThíchThích
Đọc đến đây thấy tiếc cho cả nam phụ. Thật ra anh Sở cũng rất tuyệt vời, có điều lại bị nữ phụ phụ dắt mũi dễ quá. Tiếc thay cho anh. Từ giờ xem Mẫn thiếu giành lại tình yêu đầu thế nào đây
ThíchThích
Anh Sở bị người ta hại, nhưng thời gian thì lại không thương anh. Chúc anh sớm tìm được định mệnh đời mình
ThíchThích
Chỉ có thể đổ lỗi do tuổi trẻ!
ThíchThích
đọc đến đây thấy cũng tội a sở quá, tình đầu đẹp như dị nhưng k có duyên rồi
ThíchThích
Tuy a Sở rất tốt, nhưng khi đã để lỡ nhau rất khó quay lại
ThíchThích
Thôi tôi không thích kiểu nam phụ như vậy đâu, đau lòng quá ý
ThíchThích
A Mẫn mạnh dạn lên a, ko mất vợ là toi đó 😄😄
ThíchThích
bỏ lỡ vẩn mãi là bở lỡ tiết cho mối tình đầu
ThíchThích
Thực ra mình vẫn thấy hai người Sở Tiêu yêu chưa sâu, chắc lúc đó tuổi còn quá trẻ,
ThíchĐã thích bởi 1 người
Thật ra cũng tội anh Sở nhưng anh ơi làm sao bây giờ, bà tác giả chỉ cho anh làm nam phụ thôi!! A Hiên nhanh nhanh tay đưa được chị Mạn về đi 😆😆😆
ThíchThích
Chương này mh đau lòng cho cả anh Hiên và anh Sở
ThíchThích
Hay quá… cả 2 anh tui đều thích😆
ThíchThích
Thương anh Sở nhưng Mạn Mạn phải về team anh Hiên thôi 😀
ThíchThích
Khổ thân anh Hoằng có đầy đủ tố chất của nam 9 mà bị mẹ kế ghẻ lạnh
ThíchThích
Sốt ruột cho anh Mẫn quá😢😢
ThíchThích
Thấy tiếc cho anh Sở ghê. Nhưng biết sao h. Có nam9 quá tốt r
ThíchThích
Nam phụ haizzz tiếc cho anh. Chuyện đã qua cho qua.
ThíchThích
Anh rất tốt nhưng rất tiếc anh lại là nam phụ😢😢😢
ThíchThích
Mối tình đầu đúng là khó quên, hơn nữa đều không phải là hai người tự nguyên. Sở Bắc Hoàng với Tần Mạn là có duyên nhưng không có phận. Cái mà giờ Tần Mạn cần là một người cho cô ấy cảm giác an toàn để bước tiếp chứ không phải chìm đắm trong quá khứ nữa. 😦
ThíchĐã thích bởi 1 người
Thương nam phụ quá, anh cũng rất tốt
ThíchThích
Cuộc tình tay 3 bắt đầu
ThíchThích
Mình vừa thấy truyện nhà nàng hoàn nhảy hố ngay. Cảm ơn team dịch rất nhiều
ThíchThích
Ôi mình thích cả 2 anh rùi 😕
ThíchThích
chờ đợi nam nữ chính đến với nhau mà lâu quá
ThíchThích
Trong mắt Mị chỉ có nam chính thôi nam phụ cũng tốt đấy. Ở một diễn biến khác thì có thể sẽ gương vỡ lại lành
ThíchThích
Hiểu lầm này chồng lên hiểu lầm khác
ThíchThích
Mọi chuyện đã qua, ai đúng ai sai thì có ý nghĩa gì….
ThíchThích
Mọi việc qua đi níu kéo lại cũng k có tác dụng gì
ThíchThích
Có nhiều lúc thấy tội bạn nam phụ ghê, cái kiểu mà còn yêu nhưng phải xa nhau, mình thì nhớ mãi về đối phương còn đối phương thì quên mình và có hạnh phúc mới rồi, đau lòng kinh khủng…
ThíchĐã thích bởi 1 người
Thật là tiếc cho SBH, đúng là sai thời điểm thì không thể sửa kịp nữa
ThíchThích
Mạnh mẽ lên a Mẫn ơi kkkk
ThíchThích
Tình yêu đầu của Tần Mạn đẹp, anh Sở cũng tốt, chung tình, chiều chuộng. Khổ nỗi, giờ anh chỉ là nam phụ =))))
ThíchThích
Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ. Hoành ca vai phụ thoi nên đành né cho anh Hiên thể hiện đê
ThíchThích
” Buông không được” nếu ko có anh Mẫn thì tui sẽ bỏ phiếu hoàn toàn cho anh Sở, hehe vì tui rất thích đọc truyện gưỡng vỡ lại lành
ThíchThích
Cái chiêu nhờ bạn cho nữ chính thuê phòng quá quen nhỉ. Cũng thấy thương cho chị Mạn nữa, 2 lần đổ vỡ nên sẽ ko dễ dàng chấp nhận tình cảm của nc ngay đâu
ThíchThích
Tiếc cho tình cảm của anh Sở, day dứt mãi mối tình đầu
ThíchThích
Mọi chuyện đều đã qua, thời gian chỉ còn là hồi ức tốt đẹp thôi
ThíchThích
Tội nghiệp anh Sở nhưng thôi cố lên anh, đất diễn dành cho Hiên ca 🙂
ThíchThích
Cảnh anh ngồi trong xe nhìn mà em cũng cảm thấy đau lòng lây cho anh nhà luôn đó :(((
ThíchThích
A Mẫn nhẹ nhàng tình cảm quá
ThíchThích
Mọi chuyện đã qua giờ muốn sửa khó lắm
ThíchThích
Cũng tội cho BSH, vẫn luôn yêu TM nhưng chỉ vì hiểu lầm mà mất đi người mình yêu.
ThíchThích
The feeling of reading a novel without the gut is not so comfortable, but it’s satisfying at last!
ThíchThích
Nam phụ thâm tình quá
ThíchThích
Tội anh Sở thật, đôi khi có những thứ bỏ lỡ là bỏ lỡ, không thể qua lại được nữa.
ThíchThích
Huzzz
Tuesdayy luôn có mặc khắp nơii 🥴🥴
Làm lỡ mối tình đẹp ngta
ThíchThích
Mình vẫn thích n9 hơn. Vì nếu n8 đủ yêu, đủ tin tưởng thì vài cái tin nhắn đâu dễ để chia tay, lại còn để ng t3 xen vào lâu vậy nữa, ng này khó có thể phó thác cả đời
ThíchThích
Bỏ lỡ là bỏ lỡ,mọi thứ không thể quay lại nữa..huống chi bên chị giờ đã có anh Mãn dịu dang,ấm áp như ánh mặt trời..nnc đến với nhau mau lên đi..anh Mẫn chịu nỗi tương tư như vậy là đủ rôi mà..🧡🧡
ThíchThích
Tui muốn cả hai mà =)))) Đừng bắt phải lựa chọn, tui íu đúi không làm đc :)))
Tác giả ác thật sự :))))
ThíchThích
Lỗi của nam phụ là để xuất hiện nữ phụ đó :0
ThíchThích