Editor: Thu
Beta: Hoa Tuyết
Tần Mạn đi ra khỏi phòng quản lý.
Đề xuất thay đổi chức vụ thất bại, cô rơi vào trạng thái bi quan.
Đến bao giờ cô mới được lên làm chuyên viên kinh doanh đây? Dựa theo thái độ vừa rồi của Lục Cầm Châu, có lẽ chị ta vốn không có ý định cho cô thay đổi chức vụ, nếu vậy thì chẳng phải việc cô làm trợ lý là vô ích à?
Cô vẫn luôn nhẫn nại, nhưng nếu có một ngày chợt nhận ra sự nhẫn nại đó là vô ích, vậy sẽ tuyệt vọng đến cỡ nào chứ?
Tìm việc khác? Nhưng cô đã nỗ lực nhiều như vậy, cũng tiêu tốn không biết bao nhiêu thời gian để tìm hiểu lĩnh vực này. Nếu từ bỏ, vậy chẳng phải là kiếm củi ba năm đốt một giờ sao?
Đi tìm Mẫn Trí Hiên, nói với anh là cô đã có thể đảm nhiệm vị trí chuyên viên kinh doanh, xin anh cho cô một cơ hội sao? Không, đây không phải là phong cách của cô, lại nói Mẫn Trí Hiên đã giúp cô rất nhiều rồi, cô không muốn làm phiền anh nữa.
Suy nghĩ hồi lâu, cô mới quyết định cho mình thêm mấy tháng nữa. Lục Cầm Châu đã nói là nửa năm, vậy cô sẽ chờ thêm mấy tháng, nếu sau bốn tháng cô vẫn không thành công, thì cô sẽ phải xem xét lại tình hình, dù sao thì cũng không thể treo cổ trên một cành cây.
Cô đã tìm được việc làm thêm vào dịp nghỉ quốc khánh, làm nhân viên ở cửa hàng bán sữa giảm giá, làm việc với một bạn sinh viên khác.
Tối qua cô ngủ không ngon, lúc bán hàng thì lại gần như đều phải đứng, chân rất mỏi, đối với cô, sự mệt mỏi này chẳng khác gì tra tấn.
Chịu đựng mãi mới đến bảy giờ, đến mười giờ cửa hàng mới đóng cửa. Cô kéo thân thể mệt mỏi ra khỏi cửa hàng.
Lúc đi ra khỏi cửa tầng dưới thì cô nghe thấy có người gọi tên cô: “Tần Mạn.”
Tần Mạn nhìn về phía người gọi thì thấy người đó là Mẫn Trí Hiên, cô hơi ngạc nhiên.
Thế này thì quá trùng hợp rồi.
“Giám đốc Mẫn.” Tần Mạn nói.
Mẫn Trí Hiên đi tới trước mặt cô: “Quốc khánh được nghỉ dài hạn mà em không về quê à?”
“Vâng.”
“Đúng rồi, em ăn cơm chưa?”
Tần Mạn lắc đầu: “Chưa.”
“Vừa khéo anh phải tới nhà hàng của một người bạn, ở ngay tầng cao nhất của tòa nhà này, em đi cùng anh đi.”
Tần Mạn nhớ hai tháng trước, vào buổi đầu tiên cô đi làm ở Hải Bác, Mẫn Trí Hiên đã muốn mời cô đến nhà hàng này. Nhưng không biết sao hôm đó lại gặp một cô bé lạc cha, nên phải hủy bỏ.
Tần Mạn hơi mệt, cô chỉ muốn về nhà ngủ một giấc nên khéo léo từ chối: “Thôi, lần trước anh đã mời em ăn ở tiệm Quan Đông, coi như đã cảm ơn rồi.”
Tay phải Mẫn Trí Hiên thuận tiện để ở túi quần, nhìn cô nói: “Anh cho rằng dù anh với em không phải bạn bè thì cũng là người quen, không ngờ em khách sáo với anh như vậy.”
Bạn bè? Tần Mạn chỉ chú ý hai chữ này, có nghĩa là Mẫn Trí Hiên đã coi cô như bạn bè?
Nếu đã là bạn bè thì quả thật không nên khách sáo, Tần Mạn cảm thấy mình vẫn có thể chịu đựng được, ngủ muộn hơn một chút cũng không sao: “Vậy, nếu anh không chê em làm mất đẳng cấp của anh thì em ok.”
Mẫn Trí Hiên cười cười: “Sao có thể chứ.”
Đi tới nhà hàng ở tầng cao nhất, trang hoàng như trong tưởng tượng, tuy tinh giản nhưng không mất đi sự xa hoa.
Ngồi vào chỗ, nghiêng đầu là nhìn thấy đường xá giăng khắp nơi giống như dung nham núi lửa.
Tần Mạn và Mẫn Trí Hiên vừa ngồi xuống, thì một người đàn ông cỡ tuổi anh đi tới, vỗ vai anh: “Mẫn thiếu, tôi trông trăng trông sao cuối cùng cũng trông được cậu tới.”
Mẫn Trí Hiên nói: “Gần đây bận quá.”
“Biết cậu bận nên tôi mới không dám cương quyết bắt cậu phải tới đây.” Anh ta vừa nói vừa nhìn cô, hỏi: “Vị này là…”
Mẫn Trí Hiên giới thiệu: “Đây là bạn của tôi, Tần Mạn.”
Mẫn Trí Hiên lại giới thiệu anh ta với Tần Mạn: “Đây là Hứa Thụy Kiệt, là bạn từ bé của anh, cũng là ông chủ của nhà hàng này.”
Tần Mạn gật đầu với anh ta, lịch sự chào hỏi.
Hứa Thụy Kiệt nhìn cô nói: “Thật ra nhà hàng này có một nửa cổ phần là của Mẫn thiếu, chỉ là cậu ta khiêm tốn không nói với ai thôi.”
Tần Mạn hơi ngạc nhiên, thì ra Mẫn Trí Hiên cũng là một trong những ông chủ của cửa hàng này.
“Có món gì ngon?” Mẫn Trí Hiên ngẩng đầu hỏi.
“Cậu chờ chút, để tôi đi lấy thực đơn cho.”
Hứa Thụy Kiệt quay đi lấy thực đơn, còn Tần Mạn thì đứng dậy tới phòng vệ sinh.
Lúc Hứa Thụy Kiệt cầm quyển thực đơn trở lại không thấy Tần Mạn, bèn chống tay lên bàn nhìn Mẫn Trí Hiên: “Mẫn thiếu, cậu về nước mấy năm nay đều không gần nữ sắc, thì ra là khẩu vị đặc biệt nha.”
Mẫn Trí Hiên nâng mắt nhìn anh ta: “Tôi đã nói – là bạn.”
“Bạn nữ có thể khiến cho cậu phải mời đến đây ăn cơm, tôi lớn như vậy rồi chưa từng thấy ai đấy.” Hứa Thụy Kiện nhướng nhướng mày: “Cho nên cậu thật thà khai báo mau, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Mẫn Trí Hiên nói: “Quả thực chỉ là bạn, cậu đừng nghĩ nhiều.”
“Chỉ là bạn mà cậu mời một mình người ta đi ăn cơm?”
“Không được?”
“Được được được, cậu nói được là được.”
Mẫn Trí Hiên lại nhìn thực đơn, nói: “Cậu cứ đi làm việc trước đi, lát nữa xem Tần Mạn muốn ăn gì rồi gọi.”
“Được, dù sao cậu mới là ông chủ lớn, còn tôi chỉ là kẻ làm thuê gọi đến gọi đi mà thôi.” Hứa Thụy Kiệt rời đi.
Lúc Tần Mạn về, cô thấy quyển thực đơn, bèn hỏi: “Đã chọn món xong rồi à?”
“Em chọn đi.”
Tần Mạn ngại ngần: “Hay anh cứ chọn đi, em không kén ăn.”
Mẫn Trí Hiên chọn vài món rồi đưa thực đơn cho phục vụ.
Hứa Thụy Kiệt bưng hai cốc nước đến: “Đây, mang cho hai người nếm thử đồ uống đặc biệt tôi tự pha chế.”
Tần Mạn nhìn hai cốc nước có màu sắc hơi lạ ở trên bàn, xanh xanh xám xám, trông không giống như đồ có thể uống: “Đây là…”
Hứa Thụy Kiệt khoanh tay trước ngực: “Hôm qua mới chế ra, còn chưa có tên, em nếm thử đi, nếu không tệ thì hỗ trợ anh đặt một cái tên.”
Tần Mạn cảm thấy uống xong cốc nước này có thể sẽ bị trúng độc mất: “Có thể từ chối không?”
Mẫn Trí Hiên cười khẽ.
Hứa Thụy Kiệt lườm Mẫn Trí Hiên: “Mẫn thiếu, cậu như vậy là có ý gì?”
Mẫn Trí Hiên ho nhẹ một tiếng, rất nghiêm túc nói: “Món đồ uống này cậu tự uống thử trước đi, nếu không có vấn đề gì thì lấy thêm ra đây cũng được.”
“Còn không phải là tôi coi hai người là người nhà sao, chẳng lẽ tôi lại lấy sản phẩm mới nghiên cứu ra cho người lạ uống?”
“Tấm lòng của ông chủ Hứa chúng tôi xin nhận, nhưng hiện tại không có phúc hưởng.”
Hứa Thụy Kiệt thở dài: “Thôi được, hai người không nhận tấm lòng này thì thôi.”
Dứt lời, bưng hai cốc nước đi.
Tần Mạn cảm thấy anh ta là một ông chủ rất thú vị, thuận miệng hỏi Mẫn Trí Hiên một câu: “Bình thường anh ta thích nghiên cứu pha chế đồ uống à?”
“Không chỉ vậy, ngoài đồ uống ra còn chế bánh ngọt và đồ ăn nữa. Có không ít món ăn đặc sắc ở đây là do cậu ta làm ra.”
Tần Mạn khẽ gật đầu, trông bề ngoài thì Hứa Thụy Kiệt như một tên con ông cháu cha chơi bời lêu lổng, hóa ra cũng có chút vốn liếng: “Vậy nhất định là anh cảm thấy đồ ăn anh ấy nghiên cứu ra rất có triển vọng nên mới cùng anh ấy hùn vốn.”
“Đúng vậy, hồi trước khi đi du học anh đều ăn đồ cậu ta nấu.”
Thì ra hai người họ cùng đi du học ở một nước, chắc là tình cảm không tệ. Tần Mạn tò mò: “Vậy sao anh không uống cốc nước vừa nãy?”
“Cậu ta cũng có lúc thất bại mà.”
Tần Mạn bật cười, thật ra thì Mẫn Trí Hiên cũng là một người rất thú vị.
Không lâu sau, phục vụ bưng đồ ăn lên, Tần Mạn nhìn thấy đồ ăn được trang trí rất đẹp mắt, không khỏi nhìn ông chủ Hứa với cặp mắt khác xưa.
“Trước kia anh ở nước ngoài cũng ăn những thứ này?”
Mẫn Trí Hiên cầm dao nĩa lên, nói: “Bề ngoài tệ hơn chút, nhưng mùi vị thì giống nhau.”
Vừa ăn vừa nói chuyện, dần dà Tần Mạn quên mất Mẫn Trí Hiên là sếp lớn của mình, giống như đang vừa ăn cơm vừa nói chuyện với một người bạn bình thường.
Ăn cơm xong, Mẫn Trí Hiên đưa cô về nhà.
Tần Mạn ngồi ở ghế lái phụ, nhìn những ánh đèn neon rối mắt ngoài cửa sổ, càng lúc càng mệt mỏi, cuối cùng dựa vào lưng ghế ngủ.
Mẫn Trí Hiên đã từng tới chỗ trọ của cô một lần nên vẫn nhớ đường đi.
Đến gần đó, anh dừng xe ở ven đường, nhìn sang ghế phụ, bấy giờ mới nhận ra cô đã ngủ rồi. Đầu của cô hơi nghiêng, tựa vào cửa sổ xe, đôi môi có chút tái nhợt hơi hé mở, hô hấp đều đều.
Anh đưa tay muốn đánh thức cô, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi này lại không nỡ làm phiền.
Mẫn Trí Hiên thu tay về, ngồi yên lặng ở trên ghế lái chờ cô dậy.
Cô ngủ được khoảng một tiếng thì tỉnh vì cổ đau mỏi. Khi nhận ra mình ngủ ở trên xe Mẫn Trí Hiên, cô lập tức tỉnh táo lại, vội vàng nói: “Xin lỗi.”
Anh chờ một giờ nhưng không hề cảm thấy khó chịu: “Không sao, tối qua ngủ không ngon à?”
“Ừ.” Tần Mạn xoa xoa cổ, tối qua ngủ không ngon, hôm nay lại đứng cả này nên mới ngủ gật như thế.
Anh nói: “Vậy về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Ừ. OK. Anh cũng mau về đi.” Tần Mạn mở cửa xe, sau khi đóng cửa còn cúi người vẫy vẫy tay với anh rồi mới quay người đi.
133 replies on “[Nắng ấm sau mưa] Chương 12”
Đọc xong mà cứ thấy hay quá.
Đam mê cả ngày ôm đít để đọc
ThíchĐã thích bởi 1 người
Duyên phận là một cái gì đó thật kì diệu 🤔🤔
ThíchThích
Chắc có lẽ bây giờ anh nhà đã thích chị rồi chăng???
ThíchThích
Cảm giác như bạn Mẫn bật chế độ theo dõi bạn Tần ý nhở, sao nhiều trùng hợp thế
ThíchĐã thích bởi 1 người
Đúng là có duyên phận, tan làm cũng gặp nhau
ThíchThích
Quả nhiên người có duyên thì thế nào vx gặp nhau thoi.
ThíchThích
Hay quá, đọc một lèo luôn. 🙂
ThíchThích
Yeaaaa trùng hợp gặp mà kiểu có duyên quá độ 😃😃
ThíchĐã thích bởi 1 người
Chắc là nam chính cảm mến rồi. Có duyên đi đâu cũng gặp vô duyên tìm kiếm cũng như không
ThíchĐã thích bởi 1 người
Công nhận hai người có duyên ghê, đi đâu cũng gặp được nhau
ThíchThích
Haiz. Con đường sự nghiệp của cô bạn Tiểu Mạn còn nhiều trông gai. Hi vọng sẽ tốt dần lên.
Còn vz a chàng Mẫn, đungs là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
ThíchThích
Hiên ca và mạn tỷ thật có duyên đi đâu cũng gặp nhau. Chắc hiên ca có ý vs mạn tỷ r nhỉ
ThíchThích
Bạn ư… k tin
ThíchThích
Bây giờ là 1:18 sáng, vốn eim chỉ định xem 1 tí thôi rồi đi ngủ liền mà kh dứt ra được đây này huhu bắt đền mọi người á
ThíchThích
Rất nhiều sự trùng hợp đó gọi là duyên phận
ThíchThích
Chắc n9 cx rung rinh rồi ấy nhỉ
ThíchThích
💕💕💕💕💕💕
ThíchThích
Giám đốc Mẫn ơi anh lm bạn mở nhà hàng thế😂, mời ngta đi ăn cũng tại nhà hàng của mình, thế đi đâu hết…haha
ThíchThích
Chắc cày nguyên đêm quá. Truyện hay ghê😀
ThíchThích
Vâng, làm bạn là bước nền của 2 anh chị đó ạ :))))
ThíchThích
Dẫn chị đi ăn ngon nhưng vẫn là bạn bè thôi nha
ThíchThích
Cuộc sống của TM vất vả quá 😦 hy vọng TM sớm thành công cho bõ những ngày tháng này
ThíchThích
Công nhận nam 9 phong độ quá🥰🥰🥰
ThíchThích
Ô là bạn thôi nhưng có mấy ai như a đâu a Mẫn à, quan tâm nta thế cơ mà. Từ bạn này thiếu mất 1 từ quan trọng r.
ThíchThích
Tình ý nam chính có lộ liễu lắm hôm 😂😂😂😂
ThíchThích
Giờ đang là bạn nên anh Hiên gọi bạn mà :)))) sau thành bạn gái tức khắc khai báo sau =))
ThíchThích
Mình cũng từng như nữ chính, hoang mang bám lấy công việc mà không chắc sau này có cơ hội thăng tiến không, cuối cùng không kiên trì được, hi vọng nữ chính sẽ có kết cuộc tốt hơn mình 🙏
ThíchThích
truyện thực tế quá luôn ấy
ThíchThích
Kiệt ca dễ thương nhiệt tình, chân thành nữa….
ThíchThích
Bắt đầu là bạn bước sau là j🤔🤔🤔
ThíchThích
Duyên phận đúng là kì diệu,là sợi tơ hồng kết nối 2n
ThíchThích
Ông chủ thú vị
ThíchThích
thích nam chính quá à
ThíchThích
Câu chuyện từ tốn, từ từ nước chảy đá mòn, tự nhiên hai người xích lại gần nhau, thấu hiểu và yêu thương. Hy vọng những chương sau tiến triển nhanh hơn.
ThíchThích
Bạn Mẫn phong độ quá đi
ThíchThích
M thích cả bạn Kiệt nữa
ThíchThích
Bắt đầu chỉ là bạn nha
ThíchThích
Tần Mạn toàn tình cờ gặp Trí Hiên 😂😂 Duyên phận thật là khéo 😊
ThíchThích
Hai người quen nhau nhẹ nhàng chậm chậm thích ghê hôm qua đọc truyện mới chục chương hai người đã yêu nhau nam chính đòi kết hôn rồi 🤦♂️🤦♂️🤦♂️🤦♂️ Ở đây hai người cũng không phải “duyên phận” đưa đến gặp nhau suốt trong một thời gian ngắn rồi đến bên nhau luôn thực tế thật
Mẫn Trí Hiên nói: “Quả thực chỉ là bạn, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Anh ơi sau này đừng vả mặt nha:)))))))))))) Sau này yêu nhau chắc Kiệt ông ý cười chết anh Mẫn:))))
ThíchThích
Duyên đến đỡ k được hay sao ah.. nhưng vẫn cảm nhânn sự nghiệp còn lắm chông gai.. cố lên chế iu ơi.. hóng a Mẫn bị vả mặt nè 🙂
ThíchThích
Chi tiết truyện rất hiện thực gấn gũi nhưng lại cuốn hút không nhàm chán 🙂
Cuối cùng con mụ MH cũng bị vả mặt, trời ơi nó sướng 😄
ThíchThích
Tui ước có 1 ông bạn thân như ông Kiệt 😂😂
ThíchThích
Mình thích tính cách của nữ
ThíchThích
Mình thích tính cách của nữ chính và nam chính. Kiểu phân định rõ ràng mối quan hệ trong công việc và đời tư. Chi tiết truyện nhẹ nhàng và gần gũi. Mong được thấy mụ MH được vả nhiều hơn !!
ThíchThích
Mọi chuyện cứ nhẹ nhàng xảy ra 🤗 hóng quá đi cảm giác nam chính dùng hành động quan tâm từ từ tiến tới trái tim của nc ấy
ThíchThích
Tác giả xây dựng hình ảnh anh nam chính tuyệt vời ghê, chăm sóc và nhu tình với nữ chính từ những điều nhỏ nhặt , yêu ghê ❤
ThíchThích
Nam chính cứ nhẹ nhàng nhẹ nhàng đi vào cs của nữ chính nhỉ
ThíchThích
Truyện hay lắm mọi ng ạ😍
ThíchThích
Đúng là có duyên thì sẽ luôn gặp được nhau dù ở bất cứ đâu. Đó gọi là duyên phận💕💕
ThíchThích
Nam chính vừa ôn nhu vừa tâm lý vầy ai mà không đổ cho được
ThíchThích
2 ng gặp đc nhau là duyên phậnn, đến với nhau cũng là duyên phận luônn
ThíchThích
anh Mẫn rõ ràng là thích rồi nhé, đối xử với chị ấm áp ghê. Truyện này mang lại một cám giác rất ấm áp dễ chịu ý. Cảm ơn bạn đã edit.
ThíchThích
A chỉ dịu dàng mỗi c
ThíchThích
đôi ta ở trên tình bạn…
Mong là hoa rơi hữu ý nước chảy hữu duyên luôn nè, chậm chậm cảm xúc của anh chị mới tới nơi được dù gì chị cũng tổn thương quá nhiều, anh chị chưa có gì là sâu đậm cả
Em nói dị thôi chứ em hóng lắm
ThíchThích
Có quá nhiu sự trùng hợp.hay a đã mến chị rồi mà ko dám nói ra 🤣
ThíchThích