Edit: Fancinel31
Beta: Thu Phùng
Buổi họp đầu tháng, đầu tiên quản lý Lục Cầm Châu tổng kết công việc trong tháng vừa qua, tiếp đến là các chuyên viên lần lượt báo cáo kết quả các hạng mục trước mắt.
Mà người làm trợ lý như Tần Mạn với Mạch Huệ Trân, chỉ cần ở cạnh lắng nghe là được.
Sau khi tan họp, Tần Mạn cùng Mạch Huệ Trân ở lại thu dọn phòng họp, máy chiếu và laptop. Mạch Huệ Trân cầm giấy viết đi trước, Tần Mạn ở lại sau cùng tắt máy chiếu tắt điều hòa trong phòng họp.
Sau khi kiểm tra lại lần nữa, Tần Mạn yên tâm rời khỏi phòng.
Khi đi ra, vừa khéo gặp Mẫn Trí Hiên cùng một chuyên viên kinh doanh đứng ở hành lang thảo luận công việc, cô thầm nghĩ giả vờ không quen biết mà đi qua đi.
Thật ra cô và Mẫn Trí Hiên không tính là có quen biết, chỉ có thể nói là có duyên gặp gỡ một lần, nếu cô dựa vào đoạn quá khứ này mà đến chào hỏi anh, mà anh lại chẳng nhận ra cô, thì quê muốn chết.
Còn có một khả năng nữa là anh ấy có nhớ rõ cô, nhưng có thể anh ấy cho rằng cô là muốn “thấy sang bắt quàng làm họ”.
Tần Mạn bình tĩnh đi qua bọn họ.
Mới bước được vài bước, phía sau có người gọi tên cô: “Tần Mạn!”
Tần Mạn dừng bước, quay đầu lại, là Mẫn Trí Hiên, trí nhớ của anh thật tốt, không những thế còn nhớ rõ tên của cô.
Tần Mạn lễ phép chào hỏi anh: “Giám đốc Mẫn, xin chào.”
Mẫn Trí Hiên bước tới: “Em còn nhớ tôi không?”
Anh ấy nói như vậy, trong lòng hẳn vẫn còn nhớ rõ cô sao?
Tần Mạn nói: “Nhớ chứ, chúng ta đã từng gặp một lần.”
Mẫn Trí Hiên đút tay phải vào túi quần âu, ẩn hiện nét cười, anh được phú cho khí chất quý tộc trời sinh, hồi đó lần đầu gặp thấy anh lái xe xuống ruộng, hoàn cảnh túng quẫn cũng không thể nào che giấu được khí chất của anh, hiện giờ đứng ở tòa cao ốc hiện đại này, anh vận bộ âu phục trang trọng tỉ mỉ được dày công thiết kế, càng làm anh trở nên nổi bật hơn.
Anh cao quý như vậy, làm cho Tần Mạn cảm thấy mình ở trước mặt anh giống như là một người đầy tớ đang đợi lệnh của chủ nhân.
Anh chẳng nhận ra suy nghĩ của Tần Mạn, còn đề nghị: “Lần trước em giúp đỡ tôi, tôi còn chưa có dịp cảm ơn em, nếu không thì tối nay tôi mời em ăn cơm nhé!”
Tần Mạn cho rằng cũng không phải chuyện gì to tát, không có tư cách nhận sự trả ơn của người ta: “Thật ra tôi cũng không giúp gì được nhiều, lời mời ăn cơm này, quả thật tôi thấy hơi ngượng ngùng.”
Mẫn Trí Hiên cười cười: “Thật ra là bởi vì hôm nay bạn tôi khai trương nhà hàng, tôi đang lo không ai đi cùng, em giúp tôi đi.”
Anh ấy đã nói như vậy, Tần Mạn đành phải gật đầu đồng ý.
Mẫn Trí Hiên cũng coi như là cấp trên của cô, về sau khi làm việc còn phải tiếp xúc nhiều, cô mà từ chối, không khéo anh lại cho rằng cô có ý kiến gì với mình.
Mẫn Trí Hiên giơ tay lên xem đồng hồ: “Đã hết giờ làm rồi, em về thu dọn đồ đạc đi, đợi tôi ở đài phun nước dưới tầng nhé!”
“Vâng.”
Tần Mạn trở về văn phòng.
Năm giờ rưỡi tan làm, nhưng không có ai định đi về, còn đang bận việc của mình. Tần Mạn trở lại chỗ ngồi, đang định tắt máy tính, thì chợt nghe thấy người gọi mình: “Này cô đồng nghiệp mới kia, tôi vừa mới gửi một bản vẽ cho cô, cô giúp tôi in ba bản đi.”
Người vừa gọi cô là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, tên là Quách Hải Phương, đã làm ở công ty tám năm, người nắm chức vị cao và thâm niên trong văn phòng. Cũng là một trong những nhân viên kinh doanh mà Tần Mạn phải giúp đỡ.
In ấn cũng không mất bao nhiêu thời gian, làm tốt lắm cũng không kéo dài bao nhiêu thời gian, Tần Mạn nghĩ bụng.
Thế nhưng khi cô mở file Quách Hải Phương gửi tới, mới phát hiện ra file này có ít nhất 30 bản vẽ, 1 tờ in 3 bản, vậy mất ít nhất là nửa giờ mới xong.
Mà Mẫn Trí Hiên vừa nói sẽ đợi cô ở dưới tầng.
Một bên là trách nhiệm của công việc, một bên là lời hứa với cấp trên.
Trong khoảnh khắc, cô thấy hoang mang
Nhưng cô nghĩ hôm nay mới là buổi đầu tiên đi làm, nếu từ chối công việc này hoặc để ngày mai mới làm, thì khả năng lớn sẽ để lại ấn tượng xấu. Cho nên, vẫn là ở lại hoàn thành công việc thì hơn.
Cô tìm Mạch Huệ Trân, hỏi số điện thoại của giám đốc Marketing, rồi nhắn tin cho anh.
Tần Mạn: Thật xin lỗi, tôi có việc gấp phải xử lý, hẹn anh hôm khác nhé?
Mẫn Trí Hiên: Mất bao lâu?
Tần Mạn: Chắc khoảng nửa tiếng.
Mẫn Trí Hiên: Không phải vội, em cứ làm việc của mình đi, đợi khi nào xong báo cho tôi một tiếng.
Tần Mạn không ngờ anh ấy chịu chờ, ấn tượng trong lòng cô với vị cấp trên này tăng lên năm sao.
Ba mươi bản vẽ, Tần Mạn mở từng file PDF, chọn in, giữa chừng máy in bị kẹt giấy, cô lại tự mình xử lý, mất thêm một chút. Sau khi in tất cả bản vẽ đã được in ra, Tần Mạn kiểm tra từng tờ một. Sau khi xác định mỗi tờ có ba bản rồi mới đưa văn kiện cho Quách Hải Phương.
Nhìn đồng hồ, chuông đã điểm hơn 6 giờ. Cả phòng chỉ có một người đi về, còn những người khác ở lại.
Tần Mạn tắt máy tính, cầm túi xách, lúc rời phòng làm việc, cô cảm giác hơi có lỗi.
Xuống dưới đài phun nước tầng dưới, nhìn xung quanh một lúc, một chiếc xe Audi màu đen xuất hiện trước mặt, chắc hẳn chiếc xe này với chiếc xe đâm xuống ruộng kia là cùng một loại.
Tần Mạn tiến đến nói với người trong xe: “Ngại quá, bắt anh phải đợi lâu vậy.”
Người trong xe nhìn cô: “Lên xe đi.”
Tần Mạn lùi lại mở cửa sau, lên xe.
Theo như lời Mẫn Trí Hiên thì nhà hàng ở quảng trường Duy Giai.
Mẫn Trí Hiên vừa lái xe vừa trò chuyện với cô, hỏi ngày đầu tiên có quen không cái kiểu.
Mẫn Trí Hiên làm cho người ta có cảm giác rất thân thuộc, thế nên Tần Mạn cũng không quá dè dặt, thoải mái trò chuyện cùng anh.
Sau khi hai người bắt đầu nói chuyện, bầu không khí xa lạ nhanh chóng bị xua đi.
Tần Mạn phát hiện, Mẫn Trí Hiên này tuy là phú nhị đại*, chức vụ cũng cao hơn cô vài bậc, nhưng ở trước mặt cô không hề ra vẻ kiêu ngạo, mà cực kì hòa nhã.
*phú nhị đại: con nhà giàu
Vào giờ tan tầm, ở quảng trường Duy Giai chật kín xe, Mẫn Trí Hiên đành phải đỗ xe ở bãi đỗ lộ thiên, cách quảng trường hơi xa, rồi họ cùng nhau đi bộ qua.
Tần Mạn và Mẫn Trí Hiên cùng sóng vai, không ít những cặp mắt nhìn họ, mà tất cả đều là phụ nữ.
Không xa phía trước có một đứa trẻ đang khóc, là một cô bé mũm mĩm, chừng hai ba tuổi, mặc máy, đứng ở ven đường khóc trông thật đáng thương, bên cạnh lại không có người lớn.
Tần Mạn lại nhớ tới con gái của mình, cô rời con gái đã hơn hai tháng, trong lòng vô cùng nhớ nhung.
Cô bước nhanh đến, khom lưng đứng đối diện với bé: “Bạn nhỏ, sao con khóc thế?”
Cô bé mếu máo, lắp bắp đáp: “Bố con lái xe đi mất rồi, con tìm không thấy.”
Tần Mạn hỏi: “Vậy có phải con cùng bố đến đây không?”
“Dạ.” Cô bé khóc nức nở: “Bố đón con tan học, cùng con mua đồ, rồi bố con lái xe đi mất.”
Mẫn Trí Hiên ở bên cạnh tổng kết lại lời nói của cô bé: “Có thể là người lớn không để ý, tưởng cô bé đã ở trên xe, bèn lái xe đi.”
Khả năng này rất cao, có đôi lúc người lớn mải nghĩ hoặc mải làm việc gì đó, nên rất dễ quên đứa bé bên mình, thời sự cũng đưa không ít tin tức như vậy.
Tần Mạn lấy khăn tay từ túi xách, ngồi xổm xuống giúp cô bé lau nước mắt: “Con có biết số điện thoại của bố không? Có nhớ nhà mình ở đâu không?”
Đứa bé lắc đầu.
Nếu thật sự là người lớn sơ suất để quên con, vậy thì khi phát hiện không thấy con đâu, nhất định sẽ quay lại tìm.
Trời tối dần, Tần Mạn không đành lòng để đứa trẻ ở lại, xã hội này tốt xấu lẫn lộn, để đứa bé ở lại đây, cô thật sự không yên tâm.
Cô nghĩ chờ thêm vài giờ, nếu cha mẹ đứa bé không phát hiện, thì rất có thể do nguyên nhân khác, khi đó sẽ giao vụ này cho cảnh sát xử lý.
Tần Mạn đứng lên, áy náy nhìn Mẫn Trí Hiên: “Để đứa nhỏ ở đây một mình rất nguy hiểm, tôi muốn ở đây cùng bé, chờ cha mẹ bé tới đón, cho nên…”
Mẫn Trí Hiên hiểu ý của cô: “Vừa hay tôi cũng có ý này.”
Tần Mạn mím môi: “Vậy chúng ta sẽ đi ăn muộn một chút…”
“Được.”
Cách đây không xa có một trạm xe bus, nên có chỗ ngồi chờ xe, Tần Mạn bế cô bé ngồi ở trạm xe bus chờ.
Mẫn Trí Hiên cũng ngồi xuống, bọn họ hai lớn một bé, nhìn qua chẳng khác nào một gia đình ba người.
Để vỗ về cô bé, Mẫn Trí Hiên lấy di động mở hoạt hình cho cô bé xem.
Tần Mạn thấy Mẫn Trí Hiên dùng dữ liệu di động, bè nhắc nhở: “Giám đốc Mẫn, di động của anh không bật wifi?”
Mẫn Trí Hiên không để tâm: “Không cần, cũng không tốn bao nhiêu dung lượng.”
Tần Mạn mới nhớ ra anh là phú nhị đại, 1-2 Gb dung lượng đối với anh mà nói chắc không được gọi là tiêu phí.
Cô bé xem hoạt hình, rất nhanh đã nín khóc.
Ghế bên cạnh có hai cô gái mười mấy tuổi thì thầm: “Ba người bên cạnh là người một nhà sao? Tớ cảm thấy anh kia thật đẹp trai và thật khí chất, nhưng chị kia với cô bé con đều béo thật, chẳng hợp với anh ấy chút nào.”
“Chắc có lẽ không phải là người cùng một nhà.”
Tần Mạn nghe thấy những lời to nhỏ của hai cô gái kia, gương mặt hiện lên nụ cười chua xót, nếu cô vẫn chưa ly hôn, cùng Trần Tử Hạo bế con gái ra ngoài không chừng cũng bị nói như vậy.
Bề ngoài của Trần Tử Hạo cũng đẹp trai, trước kia còn là mỹ nam của khoa tài chính, mà cô, sau khi mang thai thì bị mất dáng, đứng cạnh anh ta chẳng còn xứng nữa.
Con gái sau khi ra đời cũng béo, chẳng qua con còn nhỏ, có mũm mĩm thì cũng chỉ khiến người ta đáng yêu thôi.
313 replies on “[Nắng ấm sau mưa] Chương 5”
Nam 9 gây ấn tương tốt ghê
ThíchThích
A mau tóm chị về nhà nuôi đi.:))
ThíchĐã thích bởi 1 người
Đọc đến đoạn cuối thấy thương nữ chính bao nhiêu thì càng ghét ông chồng cũ bấy nhiêu 😦
ThíchThích
Hiên đại ca ơi mang tỷ tỷ Tần Mạn về nhà nuôi đi, Mạn Mạn tỷ hiền lành tốt bụng mà đáng thương lắm
ThíchThích
đúng là phụ nữ sau khi kết hoin sinh con thì chẳng còn giá trị gì nữa (>人<;) cảm thấy sợ kết hôn rồi sinh con rồi phìn ra quá (;_;)
ThíchThích
Lại cái kiểu thấy người ta béo rồi chê này chê kia. Đúng là chẳng ra gì
ThíchThích
Um vừa bắt đầu đọc nên chưa dám bình loạn gì cả…
ThíchThích
Tem tem tem
ThíchThích
Nam chính chắc là kiểu ng ấm áp nhỉ ? Nhưng mong anh chỉ ấm áp với những ng nên ấm áp thui 😭 rồi người qua đường tại sao lại bodyshaming Mạn Mạn hả
ThíchĐã thích bởi 1 người
Chỉ thân thiện với người cần thân thiện thôi ạ 😂
ThíchThích
🤣 chỉ kiên nhẫn với người cần kiên nhẫn 🤣 như cách nam chính cùng nữ chính đợi bố mẹ của bé bị bỏ lại ý nhỉ 🤣
ThíchĐã thích bởi 1 người
Cảnh ấy thật đẹp nếu không có hai bà cô phá đám chê bai 😌
ThíchThích
Khung cảnh của một ngôi nhà đẹp đẽ trong tương lai, chỉ vì hai bà cô cục súc đã khiến khung cảnh bớt đẹp rồi 🤣 Âu đấy cũng là số phận 😌
ThíchĐã thích bởi 1 người
Đúng là cs thể loại ng nào mà chả có.
ThíchThích
Thx team Hoa Tuyet đã edit 🙂
ThíchThích
Cũng là phụ nữ với nhau, hà cớ gì phải ác khẩu như vậy chứ.
ThíchThích
Đợi Mạn Mạn giảm cân xinh đẹp
ThíchĐã thích bởi 1 người
Phụ nữ sau sinh dù có mập nhưng nếu hạnh phúc bên Ck vẫn sẽ đẹp! Với Mạn Mạn bây giờ những lời nói kia vẫn k thể làm cô ấy đau hơn nữa, vì những lời nói của ng ngoài cũng chỉ là gió thoảng mây bay! Gd và cuộc sống của cô mới là quan trọng!
ThíchThích
Mạn tỉ li hôn đã không lấy một đồng nào, còn không được nuôi con, thương chị =((
ThíchThích
Anh Mẫn thân thiện quá.
ThíchThích
Ôi sao thực tế không gặp được sếp như anh Hiên chứ?
ThíchThích
Ai mà lại để quên con như vậy chứ , có khi nào là 1 đứa bé bị bỏ rơi không?
ThíchThích
Hm như vậy kỳ thị ng béo quá ah. Lỗi nè Hoa Tuyết ui
” cái kiểu.”==>” các kiểu”
ThíchThích
Anh Hiên vừa đẹp trai lại tốt tính.
ThíchThích
Hẩm hiu thay phận chưa một lần đc giật tem :<
ThíchThích
Đọc chương này xong mình cảm thấy trên đời này, đàn ông làm khổ phụ nữ, còn phụ nữ lại đi làm khó phụ nữ.
ThíchĐã thích bởi 1 người
Chuẩn bạn ơi, cùng là phụ nữ mà không thương nhau tí 😌
ThíchThích
Đều là phụ nữ vs nhau mà ác khẩu vậy có hạnh phúc hơn ko 🙂
ThíchThích
Anh nam chính ấm áp quá .
ThíchThích
Vừa xem Hoa hồng trên ngực trái, xong lại đọc đến đoạn chị Mạn bị mấy bà cô ở đâu ra chê này chê nọ, hừm muốn cảm thán 1 câu phụ nữ lấy chồng, sinh con đã thiệt thòi lại còn khổ😢😢
ThíchThích
Haizzzz. Đều là phụ nữ ai rồi cũng 1 lần như thế mà nói khó nghe quá.
ThíchThích
Thương nữ chính bao nhiêu thì càng ghét tên chồng cũ cặn bã đó bấy nhiêu🤦🏻♀️
ThíchThích
Hmm nam chính lần này thuộc kiểu ấm áp và thân thiện quá nè, ấn tượng tạo cho nữ chính cũng tốt nữa, nên là mau mau rước chị về đi anh ơi ~
ThíchThích
anh hiên là kiểu người ấm áp rồi, lại kiên nhẫn nữa, cả người toàn điểm tốt. mặc dù chị mạn mạn có mập tí thì cũng chẳng là gì so với anh hiên đâu nhé
ThíchThích
Chị béo rồi chị sẽ giảm cân ngay thôi , rồi c sẽ trở về như ngày c đi học làm n9 mê mẩn , say chị như điếu đổ.
ThíchThích
Đây là ghen ghét đấy mà, hai cô bé kia thấy anh chàng đẹp trai nên muốn quen, nhưng lại thấy anh ở cùng phụ nữ và đứa nhỏ nên không cam tâm, cố tình nói vậy để hả hê đó 😅😅.
Nói cho sướng mồm nhưng lại khiến người khác tổn thương sâu sắc.
ThíchThích
Nam9 ấm áp nè❣️❣️❣️
ThíchThích
Ấn tượng với nam 9 :> lâu lắm rồi mới đọc được bộ nam chính không phải kiểu tổng tài lạnh lùng bá đạo :)))
ThíchThích
béo có cái đẹp của béo chứ, sao lại lấy việc đó ra mà bình phẩm nhỉ
ThíchThích
Mẫn tiên sinh phong phạm thân sĩ max điểm luôn gòi a, đoạn cuối đọc xót mẹ con chị quá chừng luôn , hòi ơi
ThíchThích
a Mẫn ấm áp, thân thiện quá. mong a chỉ đối xử với c như vậy thôi nhé.
mập, ốm là chuyện của ngta, miễn sao bản thân thấy khỏe mạnh là đc, làm sao cứ phải body shaming thế nhỉ, cùng là phụ nữ với nhau mà…
ThíchThích
Nam chính ấm áp quá
ThíchThích
Đúng là miệng lưỡi thiên hạ😑
ThíchThích
Trầm cảm sau sinh rồi còn bị body shaming nữa. Những lời nói độc địa đó có thể giết chết một người. May mắn là chị Mạn đã có anh Mẫn
ThíchThích
Body shaming cũng không giúp mình sang lên đâu. Muốn khẩu nghiệp tụi body shaming này ghê😠
ThíchThích
– Mẫn Trí Hiên vừa lái xe vừa trò chuyện với cô, hỏi ngày đầu tiên có quen không cái kiểu-> câu hơi lộn xộn nên mình không hiểu lắm😄
– là một cô bé mũm mĩm, chừng hai ba tuổi, mặc máy-> mặc váy
ThíchThích
Không biết con gái của chị ở đâu nhỉ? Mình đọc mà không thấy mô tả, hay mình đọc sót đâu đó.
ThíchThích
THƯƠNG CHỊ QUÁ, NHỮNG NGƯỜI HƠI MŨM MĨM ĐỀU BỊ XÃ HỘI GHÉT BỎ, NHƯ MÌNH CŨNG VẬY
ThíchThích
Nam chính ấm áp ghê
ThíchThích
Trời thương ngươid tốt, mong n9 sẽ mang lại nắng ấm đến với nu9 đúng như tên gọi của truyện
ThíchThích
hỏi ngày đầu tiên có quen không “cái kiểu” -> các kiểu
có mũm mĩm thì cũng chỉ khiến “người ta đáng yêu thôi” -> người ta thấy đáng yêu mà thôi
ThíchThích
N9 dịu dàng và tình cảm quá
ThíchThích
Đúng thật không có gì cay nghiệt hơn miệng người đời, cái gì cũng ns đc mà không thèm quan tâm đến cảm giác của người khác.
ThíchThích
Ơ hay béo khỏe béo đẹp mà.
ThíchThích
Đổ nam chính cái rầm luôn. Người gì mà ấm áp ghê
ThíchThích
Nam chính khí chất ghê
ThíchThích
Béo không phải là cái tội, béo đẹp béo dễ thương. Từ một người béo cho biết
ThíchThích
Là phụ nữ nghe câu này đúng là đau lòng tức giận và xót xa lắm. Mà hàu hết những người nói câu chê bai toàn phụ nũ. Tại sao cùng là phụ nữ lại dùng lời lẽ miệt thị nói về nhau như thế. Thí dụ nếu ng phụ nữ xinh dẹp dáng thon khí chất đi vs chồng mà chồng mập ú to đùng phốp pháp thì có ai chê ông chồng xấu và đôi này ko xứng ko? Hay lại khen đôi này thật hạnh phúc cô vợ này thật lòng yêu ck. Đời bất công thế đấy. Nên các bạn nũ bớt yêu ng khác một chút mà yêu bản thân hơn vì có như vậy mới sống thoải mái hơn dc. Định kiến sẽ mãi ko thay đổi chi bằng tự bản thân mình thay đổi
ThíchThích
Bản năng của một người mẹ đang phải xa con! Thấy thương Tiểu Mạn quá!
ThíchThích
Miệng đời độc ác tội chị đẹp phải suy nghĩ nhiều haizzz
ThíchThích
“Mẫn Trí Hiên vừa lái xe vừa trò chuyện với cô, hỏi ngày đầu tiên có quen không cái kiểu.” Chỗ này hẳn là “các kiểu” nhỉ. Nam chính có vẻ dịu dàng , và dễ chịu. Tra nam khi nào mới bị dạy dỗ đây 😁
ThíchThích
Đọc ms thấy phụ nữ phải biết iu bản thân mình trước rồi mới đến gia đình, học cách iu bản thân k dễ tí lào T.T ngay cả tui cũng chưa thực sự biết trân trọng bản thân tui
ThíchThích
Thật hy vọng chị có thể đón con về với mình
ThíchThích
Thương nữ9 quá
ThíchThích
Công nhận trên đời có nhiều người vô duyên gớm,bản thân chả bít hơn được ai mà suốt ngày soi mói chê bai người khác
ThíchThích
Đứa nào chê béo thề là chỉ muốn vả cho nó sml.béo có ăn của nhà tụi bay đâu.tự ái ghê gớm.
ThíchThích
Anh trai có tố chất làm ba tốt đấy còn mấy bà nhiều chuyện kia thiệt là ác miệng mà.
ThíchThích
Like cho cái hình ❤
ThíchThích
Không biết cơ quan mới có kiểu ma mới bắt nạt ma cũ không, mới nghe qua đối thoại thì có vẻ không có bắt nạt, nhưng không biết các chương sau thế nào.
ThíchThích