Chuyên mục
Trùng sinh sủng hậu

[Trùng sinh sủng hậu] Chương 43

y421
Edit: Hoa Tuyết

Trong hoa viên ngoại trừ tiếng đàn thì không có âm thanh gì nữa.

Mọi người không ngờ rằng Khương Huệ lại đánh một khúc nhạc như vậy. Đến khi khúc nhạc này kết thúc, nàng vừa thả tay xuống, một lúc sau các nàng mới lấy lại tinh thần.

Khương Quỳnh là người đầu tiên lên tiếng: “A Huệ, thì ra tỷ lợi hại như vậy, thảo nào nữ phu tử khen tỷ chăm chỉ luyện tập, nhất đỉnh là có thể tiến triển cực nhanh!”

Khương Du cũng rất tự hào, đi qua nắm lấy tay nàng, khẽ cười nói: “Muội gảy rất hay đó A Huệ.” Nhưng vẫn không quên khen Vệ Linh Lan, “Hôm nay được nghe thấy hai người đánh đàn, quả nhiên là đã mát tai rồi.”

Thẩm Ký Nhu cũng lại gần khen ngợi Khương Huệ. Nghe thấy tiếng tán thưởng của mọi người, đáy mắt Khương Huệ đầy ý mỉm cười, nét mặt vô cùng khiêm tốn, nhưng trong lòng cực kỳ sảng khoái.

Nàng không cần nhìn cũng biết Vệ Linh Lan đang khó chịu đến thế nào.

Nàng ta muốn nổi trội hơn người à? Nàng lại không cho Vệ Linh Lan được như ý đấy, nàng ta muốn khiến nàng mất mặt à, sau khi đàn một khúc tiên âm lại mời nàng ra đánh đàn, nghĩ xem, mọi người vừa mới thưởng thức một khúc nhạc êm tai như vậy, nên chỉ cần nàng đánh không hay một chút, tất cả mọi người cũng sẽ thấy rất khó nghe.

Có điều, nàng không kém cỏi như vậy!

Vệ Linh Lan vất vả lắm mới nặn ra được nụ cười, nhàn nhạt cười nói với Khương Du: “Khương nhị tiểu thư tài giỏi như vậy mà cô không nói sớm, hại ta tự bêu xấu mình rồi.”

Nàng ta muốn được như gió xuân, nhưng cuối cùng lại chỉ giống gió thu mang theo chút lạnh lẻo.

Khương Huệ nói: “Bàn về tài nghệ, ta còn kém xa nhị tiểu thư, chỉ là khúc nhạc này nhanh mạnh khác thường, nên không khỏi mới mẻ mà thôi.”

Đúng là như vậy thật. So với tài nghệ đánh đàn của Vệ Linh Lan, nàng vẫn thấy mặc cảm, chỉ là nhờ khúc nhạc này, Vệ Linh Lan và nàng  một nhu một cương nên nàng mới không bị áp chế thôi.

Quả là một người thông minh giảo hoạt, y như đời trước, bằng không thì một nô tỳ như nàng ta làm sao được Mục Nhung đối xử đặc biệt như vậy, Vệ Linh Lan đè nén cơn giận trong lòng xuống, mỉm cười ngồi bắt chuyện uống trà ăn điểm tâm với các nàng, sau đó lại cùng nhau đi ngắm hoa.

Phía bên kia Mục Nhung đứng lên nói: “Nham quế nhà ngươi nở thật đẹp, mùi hương cũng thật thơm, đi xem một chút đi.”

Vệ Chi Vũ có chút giật mình, kỳ thực hắn cũng không hiểu tại sao Mục Nhung lại đột nhiên đến phủ, nên liền phái người đi báo cho muội muội biết, ai ngờ Mục Nhưng lại muốn ra vườn hoa, cũng không phải hắn không biết mấy cô gái còn ở trong vườn, chẳng lẽ là vì Thẩm Ký Nhu? Vệ Chi Vũ nghĩ vậy thì nhíu mày một cái.

Mục Nhung đã đi về phía trước.

Tuy hắn bất mãn nhưng vẫn không dám mở miệng ngăn cản. Vì hắn biết tính tình của Mục Nhung, một người trời sinh đã tôn quý, lại được hoàng thượng tin cưng chiều, nên từ trước đến nay Mục Nhung luôn nói sao làm vậy.

Đi thì đi thôi, dù sao hắn cũng biết mấy muội muội của mình, còn về mấy tiểu thư nhà khác thì hắn lười quan tâm đến, dù sao Mục Nhung cũng sẽ không đến nỗi nhìn trúng ai đó rồi ép người ta làm thiếp.

Vệ Chi Vũ theo sau, hai người cùng nhau đi về phía vườn hoa. Kết quả nửa đường thì gặp phải mấy tiểu thư đó.

Nhìn thấy Mục Nhung đột nhiên xuất hiện, Vệ Linh Lan lấy làm kinh hãi, tuy rằng vừa rồi Vệ Chi Vũ có phái người thông báo cho nàng biết, nhưng lại không nói Mục Nhung sẽ đến đây, nàng vội vàng cúi đầu hành lễ.

Mấy cô gái bên cạnh vừa nghe nàng hô tam điện hạ, ngoại trừ Vệ Linh Ngọc, Thẩm Ký Nhu và Khương Huệ, thì tất cả đều biến sắc.

Hai vị tiểu thư Hà gia là vì chưa từng gặp hắn, còn người của Khương gia đã từng gặp mặt hắn, nhưng không biết hắn là hoàng tử, sao có thể không khiếp sợ được chứ.

Mục Nhung thản nhiên nói: “Không cần câu nệ lễ tiết.”

Mọi người lên tiếng trả lời, nhưng cũng không dám ngẩng đầu lên.

Kể cả Khương Huệ, nàng vẫn cúi thấp đầu,  nhưng hơn ai hết, trong lòng nàng vô cùng phức tạp, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chắc hẳn hắn đến đây là vì Thẩm Ký Nhu, bởi vì cũng gần đến thời gian hắn thành thân rồi, nàng hơi vui mừng, sắc mặt điềm tĩnh.

Mục Nhung đưa mắt nhìn Khương Huệ, ánh mắt cố định trên môi nàng.

Hôm nay nàng không hề trang điểm, chỉ thoa một ít son hồng lên môi, bởi vì cánh môi rất xinh đẹp, nên trái lại càng quyến rũ hơn, Mục Nhung nhìn thấy liền không kìm lòng được nhớ lại chuyện ở tửu lâu, đó là chuyện mà hắn hồi tưởng nhiều nhất sau khi rời Tống Châu.

Hôm nay gặp lại nàng, mới phát hiện ra, hắn thật sự không nhịn được muốn nếm trải một lần nữa.

Mục Nhung xoay người, không hề nói thêm câu nào, đi thẳng về phía đường nhỏ.

Đầu óc Vệ Chi Vũ càng mờ mịt hơn, hắn vốn cho rằng Mục Nhung sẽ nói vài câu với Thẩm Ký Nhu, kết quả Mục Nhung lại không liếc mắt nhìn nàng ta một lần nào cả.

Vệ Linh Lan cũng cảm thấy khó hiểu, tỏ ra nghi vấn. Vệ Chi Vũ lắc đầu với nàng rồi đi theo Mục Nhưng.

Lúc này mọi người mới từ từ thở ra một hơi, Khương Quỳnh không nhịn được nói: “Người kia là hoàng tử thật à, trời ơi, ta còn tưởng hắn chỉ là bạn học của ca ca ta thôi.”

“Cái gì?” Vệ Linh Lan nghe thế, không che giấu được nổi khiếp sợ, hỏi, “Cô nói ngài ấy từng đến Tống Châu rồi à?”

“Đúng vậy, còn đi học ở thư viện Ứng Thiên nữa đấy.”

Vệ Linh Lan chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, vì hoàng thượng quá cưng chiều Mục Nhung, cho phép hắn du sơn ngoạn thủy, nhưng hắn đi đâu thì không ai biết được, nàng đã lâu không gặp được hắn, khi hỏi hoàng thái hậu thì người chỉ nói Mục Nhung thần thần bí bí, có mỗi hoàng thượng biết hắn ở đâu thôi.

Thì ra hai năm qua hắn ở Tống Châu!

Như thế chẳng phải hắn đã quen biết Khương Huệ rồi sao? Vệ Linh Lan chợt nhìn sang Khương Huệ, ánh mắt sắc như dao găm.

Không, nàng tuyệt không thể để Khương Huệ cản đường mình được!

Đời trước cũng chính vì nàng ta, nếu không thì nàng đã được làm hoàng hậu từ lâu, thế nhưng thứ xui xẻo này lại như âm hồn không tan, không ngừng phá hủy nhân duyên của nàng và Mục Nhung, sau khi chết đi còn làm ảnh hưởng tới nàng, ngay sau ngày đại hôn, mã xa chở nàng gặp chuyện không may, vì vậy mà nàng bị ngã chết tươi. Trước khi chết, dường như nàng còn nhìn thấy Khương Huệ đang nhìn mình cười nhạo.

Nghĩ vậy, Vệ Linh Lan chợt lạnh cả người.

Nàng cắn chặt răng một cái, miễn cưỡng cười nói: “Tam điện hạ thật là thú vị.”

Một người muốn che giấu tất cả tâm tình của mình là điều không hề dễ dàng, lúc này Khương Huệ cảm nhận được lòng thù hận của nàng ta, lòng thù hận này vẫn giống như đời trước, nàng thầm nghĩ, bất luận Vệ Linh Lan có thật sự sống lại hay không, thì nàng và nàng ta vẫn sẽ là kẻ thù.

Đoàn người chậm rãi bước đi. Đi được một chút thì Kim Quế tiến lên nói bên tai Khương Huệ: “Vừa rồi tam điện hạ chuyển lời tới, muốn tiểu thư đi đến phía đông vườn hoa gặp ngài ấy.”

Khương Huệ trợn to mắt: “Hắn lại phái người uy hiếp ngươi à?”

Không uy hiếp nàng cũng phải nghe theo, Kim Quế thầm nghĩ, thì ra Mục công tử lại là hoàng tử, ai dám cãi lời!

Nàng lắc đầu: “Không có ạ, lời này là do Trương ma ma nhắn lại, nói là có chuyện quan trọng.”

Các nàng ra ngoài phải dẫn theo nha hoàn và mấy ma ma, có điều ma ma không đi theo bên cạnh mà ở lại một chỗ, cũng chẳng biết Mục Nhung lại hù dọa Trương ma ma thế nào nữa, Khương Huệ thở dài: “Ta đi xem một chút.”

Hắn đã nói như vậy thì chắc hắn là có chuyện quan trọng, nếu không hắn sẽ chẳng làm chuyện thế này ở nhà của người khác nhỉ?

Sau đó Khương Huệ kiếm cớ đi chậm lại, đi về phía đông vườn hoa. Vừa đến đó, còn chưa kịp dừng lại, đã bị Mục Nhung kéo đi. Phía sau có một tòa núi giả, có thể che khuất hai người.

Hắn dán người vào nàng, không có chút quy củ, Khương Huệ không ngờ tác phong của hắn vẫn như vậy, tức giận nói: “Chẳng lẽ đây là chuyện quan trọng của điện hạ sao?”

“Tất nhiên là chuyện quan trọng.” Hắn đưa tay ôm lấy đầu nàng, sau đó liền cúi đầu xuống, đặt môi lên môi nàng.

Nóng rực, mềm mại, giống như giống như ngọn lửa mùa hè, trái tim Khương Huệ trầm xuống, đưa tay chống lên ngực hắn để mượn sức ngửa ra phía sau, nhưng hắn quá mạnh, khiến nàng không sao tránh được. Hắn thấy nàng phản kháng, liền đưa tay nắm lấy hai tay nàng, đặt nàng tựa lên hòn núi giả sau lưng.

Nàng không thể thở được, đưa chân đá hắn, nhưng cũng chỉ như gãi ngứa hắn thôi, không có tác dụng tí nào cả.

Kim Quế thấy vậy sợ hãi đến choáng váng, thiếu chút nữa đã khóc lên, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, điện hạ xin ngài, tha cho tiểu thư đi.”

Nàng không dám nói lớn, sợ người khác nghe thấy thì tiểu thư nhà mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch được.

Cuối cùng Mục Nhung cũng buông tay ra, nhưng chợt phát hiện, bản thân chưa bao giờ thoải mái như vậy.

Kỳ thực hắn vốn biết nàng sẽ đến Vệ gia, nên hôm nay mới đến đây để ngắm Khương Huệ một cái, ai ngờ nhìn ngắm vẫn không thấy đủ, cho nên mới sai người gọi nàng tới nơi này, hôm nay hôn cũng hôn rồi, hắn vẫn chưa thỏa mãn, chỉ khao khát muốn đưa tay vào váy nàng.

Thấy ánh mắt hắn sáng quắc, còn nhìn mình chằm chằm, Khương Huệ thật muốn tát hắn một cái, không phải là hắn vẫn muốn bắt nàng làm thiếp chứ? Nếu không thì vì sao lại đối xử với nàng như vậy?

Khương Huệ lạnh lùng nói: “Điện hạ muốn thấy ta chết mới bỏ qua phải không? Ta chết rồi làm thiếp cho ngài nhé?”

Son môi nàng bị hắn hôn lem, trên mặt lấm lem vết son lại nghiến răng nghiến lợi nói chuyện với hắn, trông thật buồn cười, khóe miệng Mục Nhung khẽ cong lên, lấy khăn tay ra phủ lên mặt nàng, nói: “Bản vương nói muốn cưới nàng làm thiếp bao giờ?”

Hắn vậy mà lại lau mặt cho nàng.

Khương Huệ nghiêng đầu đi, không muốn để hắn lau: “Vậy cuối cùng ngài có ý gì?”

Ngón tay hắn ấn lên mặt nàng: “Bản vương nói là chuyện quan trọng thì tất nhiên là có chuyện quan trọng, nàng nghe đây.”

Lại muốn nói cái chó má gì! Tất cả lời thô tục đều thầm tuông ra trong lòng Khương Huệ.

Ai ngờ Mục Nhung nói tiếp: “Bản vương định cưới nàng, cho nàng làm vương phi của bản vương.”

Đôi mắt Khương Huệ lập tức trừng lớn, dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ nhìn hắn: “Ngài nói cái gì?”

Kim Quế cũng ngây người, vừa mừng vừa sợ, không nhịn được đến bên cạnh nói: “Tiểu thư, là nói muốn cô làm vương phi đấy!”

Thì ra không có nghe lầm, nhất thời Khương Huệ không biết phản ứng thế nào.

Mục Nhung lau mặt cho nàng xong, càng nhìn gương mặt nàng càng vừa ý, tính tình nàng cũng rất thú vị, không cưới nàng thì cưới ai? Hôm nay ở trong vườn hoa có nhiều cô nương như vậy, kể cả Thẩm Ký Nhu, nhưng hắn không muốn liếc mắt nhìn ai, chỉ nhìn thấy mỗi nàng, còn có thể cưới ai nữa.

Chuyện cả đời, không thể tìm một người mình không thích được.

Nhìn thấy Khương Huệ như bị choáng váng, hắn xoa xoa gương mặt nàng: “Vui đến phát điên luôn rồi à?”

“Ngươi mới điên đó?” Khương Huệ không nhịn được sờ trán hắn một cái, “Ngài bị ấm đầu à? Sao ngài có thể cưới ta, ngài nên, nên…”

Nên cưới Thẩm Ký Nhu mà!

 
Editor muốn nói:
Ai đó hôm trước mới mắng Mục Nhung, bước ra đây =))))
Mà Mục Nhung dê quá dê, sau này Khương Huệ sẽ “mệt” lắm đây!!!

 

Bởi Hoa Tuyết

Cung: Bảo Bình
SN: 18.02.1993
Sở thích: Nghe nhạc Kpop, xem phim Hàn, đọc ngôn tình sủng.
Yêu TVXQ

63 replies on “[Trùng sinh sủng hậu] Chương 43”

MN cũng không phải dạng vừa, vừa bá đạo vừa to gan. Ừ thì ta là hoàng tử ta có quyền làm gì ta, thích hôn thì hôn thôi. Đòi cưới làm phi kìa e cũng không phải dễ dàng gì. Cô TKN có vẻ dễ thương hơn VLL, VLL này vừa trọng sinh vừa ghê gớm nên chắc cũng khó đối phó. KH cố lên

Đã thích bởi 1 người

Phiên bản hiện đại:”…Nóng rực, mềm mại, giống như ngọn lửa mùa hè, trái tim Khương Huệ trầm xuống, đưa tay chống lên ngực hắn để mượn sức ngửa ra phía sau, nhưng hắn quá mạnh, khiến nàng không sao tránh được.” Hắn khéo léo tách miệng nàng ra, trêu đùa trong miệng nàng…(lược bỏ 1000 từ kiểu vậy..). Nàng bị hắn hôn lâu ko thở được, mặt mũi đỏ ửng vưaf xấu hổ vừa đáng eo:)))))
Phiên bản nữ cường: Nàng đạp trúng chỗ đó của hắn, hắn hoảng hốt buông nàng ra, nàng tiện tay cho hắn một cái tát như trời giáng. Mặt hắn hằn lên những vết đỏ :))))
Phiên bản bánh bèo: MN, chàng..chàng dám hôn ta ở đây ư? Chàng phải chịu trách nhiệm với taaa :)))
Sorry mình lảm nhảm hơi nhiều ^^

Đã thích bởi 8 người

Mình thích thì mình …hun thôi, hi hi. Cảm ơn bạn nhiều, rất hấp dẫn. Đọc liền mấy chương cảm giác rất thỏa mãn!

Đã thích bởi 2 người

chời ơi, con nhà người ta mới 13 tuổi mà anh đã muốn đưa tay vào váy là xao là xao. MN dê quá là dê
ai ngờ Mục Nhưng lại muốn ra vườn hoa -> Mục Nhung

Đã thích bởi 1 người

Vậy là MN đã hạ quyết tâm rồi, bất chấp tất cả chỉ muốn cưới KH thôi nhỉ, ừm, đủ can đảm, mà thấy sầu cho KH rồi nha, chạy k thoát rồi. Đoạn trước KH vừa mừng thầm là MN sắp lấy vợ, đoạn sau bị MN cầu hôn, bạn Huệ sốc k nhẹ đâu 😂😂😂
Sóng gió sắp đến rồi nhưng có MN che chở thì ổn cả thôi. Hy vọng vậy

Đã thích bởi 2 người

Cảm ơn tâc giả đã để MN nghĩ thông. Cảm ơn tác giả đã để cho MN bắt đầu “dê”. Chỉ mong VLL nhanh lộ mặt trước MN. Chờ mong phản ứng của KH❤️❤️❤️

Đã thích bởi 1 người

Trước kia còn cảm thấy sợ sợ Vệ Linh Lan giờ thì lại chẳng có cảm xúc gì nữa rồi. Vì kiếp trước nàng ta không xuất hiện mà chỉ hiển hiện qua lời nói của Khương Huệ, mọi đau khổ bất hạnh dường như đều do nàng ta mà ra. Hiển nhiên chúng ta sẽ tưởng tượng nàng ta là một con người thâm sâu và bí hiểm. Hết người này đến người khác đều không đấu lại được với nàng ta. Thế nhưng ở chương này nàng ta được miêu tả rõ nét từ vẻ bên ngoài cho đến nội tâm, tuy có thâm độc nhưng lại quá ảo tưởng, có mưu mô nhưng chưa đủ chín chắn. Mọi biểu cảm và suy nghĩ tăm tối chẳng thể che dấu dưới gương mặt xinh đẹp. Thêm vào đó, kiếp này Mục Nhung lại sớm có tình cảm với Khương Huệ, sự tồn tại của nàng ta chỉ như một trò hề mà ông trời sắp đặt để mua vui cho thiên hạ.
Cám ơn bạn đã làm truyện!

Đã thích bởi 4 người

Chắc kiếp trước họ Vệ chết là do Mục Nhung trả thù cho Khương Huệ nhỉ. Nếu là vậy thì hóng đến lúc họ Vệ biết được chân tướng. Chắc vui. Nam chính tuyên bố có vẻ hùng hồn, chờ ổng hành động mới đáng tin ^^

Đã thích bởi 1 người

Chương này đông vui nhỉ, vợ trước, vợ sau, vợ bé đều tề tựu đông đủ cả!
Đọc 2 câu cuối mà thót cả tim, mình không có mắng bạn Mục nhé, chỉ cạnh khóe mấy câu thôi!

Thích

:v anh à bình tĩnh :v thật sự không có người ở đây chắc anh manh động luôn rồi ý nhỉ :v haha ép cưới ép cưới :3 Chị được làm vương phi nhưng chưa đủ anh không được nạp thiếp nha mà bị ép nạp cũng cấm đúng ạ :v em tin anh sẽ làm thế hihi :3 Ái chà chọc tức chết Vệ Linh Lan đi hừ tưởng thế nào hóa ra là mê cái ghế hoàng hậu

Thích

Coi bả chửi ổng kìa =)), ko sợ sau này ổng lấy về r tính nợ à =))). Khổ =)).
Cảm ơn đã edit truyện 😍😘❤

Thích

Mình không thích Mục Nhung từ đầu truyện tới giờ. Có lẽ mình đề cao sự chung thủy nên trong mắt không chịu được 1 hạt cát. Dù trước đó đã đọc rv rồi :(( cơ mà dạng truyện như nàu mình hy vọng nam trùng sinh ấy, hoặc là nữ ngược nam cho thật là nhiều vào :))) cơ mà hy vọng sau sẽ có chuyển biến tốt hơn chút.
Cám ơn các bạn đã làm truyện, các bạn rất năng.

Đã thích bởi 1 người

Tui cũng vậy. Cảm thấy hoang mang, lần đầu tiên không thích nam9. Mỗi một hành động, lời nói đều cảm thấy sao sao á….Cho dù chương này anh nói muốn chị làm vườn phi. Hi vọng những chương sau anh sẽ có những hành động chứng minh cho câu nói này.

Dù sao đi nữa thì cũng cảm ơn editor.

Thích

Hự, MN ca quá ư manh động, mới hết bệnh là đi tìm vợ liền😂 èo cầu hôn con bé luôn mà bị e nó bảo có bệnh ko 🤣🤣🤣
Thím VLL chắc ko có vai trên sân khấu òi, xê ra cho 2 bạn kia tình cảm, còn bạn Nhu dễ cưng nhờ 😊

Thích

Ngón tay hắn ấn lên mặt nàng: “Bản vương nói là chuyện quan trọng thì tất nhiên là có chuyện quan trọng, nàng nghe đây.”

Lại muốn nói cái chó má gì! Tất cả lời thô tục đều thầm tuông ra trong lòng Khương Huệ.

Ai ngờ Mục Nhung nói tiếp: “Bản vương định cưới nàng, cho nàng làm vương phi của bản vương.”
AAAA aaaa tui kích động với Nhung ca quá, tỏ tình thôi cũng làm tui phấn khích quá :)))

Thích

Vệ Linh Lan cũng không vừa, mang danh là chị em tốt với Thẩm Ký Nhu, nhưng trong lòng luôn mắng người ta tiện nhân, luôn ho he chồng của người khác. Chỉ tội Thẩm Ký Nhu đáng yêu thế mà 😦 Cái vụ Thẩm Ký Nhu tư sát chắc có ẩn tình gì đó.

Thích

“Trước khi chết, dường như nàng còn nhìn thấy Khương Huệ đang nhìn mình cười nhạo.” Lúc này VLL bị Bảo Nhi trả thù đúng ko mn?

Thích

Gửi phản hồi cho hoakimngn Hủy trả lời