Chuyên mục
Quá trình tự vả của hoàng đế

Quá trình tự vả của hoàng đế] Chương 3

7108c91693901de6fea32076c34f408de68fe20e16516-R0YqMg_fw658.jpg

Edit: Hoa Tuyết

Chỉ vào hoàng cung một chuyến đã mang về một đôi giày, La thị nhìn con gái, viền mắt lại không kìm được ửng đỏ.

Đến bây giờ La thị vẫn không thể tiếp nhận được việc cô con gái luôn được nâng niu như châu như bảo trong lòng bàn tay mười mấy năm qua, lại phải gả cho một tên hôn quân. Nếu có thể, bà thậm chí không cần trượng phu được thăng quan, cũng không đến kinh thành, thì con gái đã không phải vào cung gặp thái hậu.

Lại giọt ngắn giọt dài, lão phu nhân thấy vậy, thầm nghĩ này con dâu thứ đúng là người làm bằng nước mà, còn không bình tĩnh bằng Trần Uẩn Ngọc nữa, bà dặn dò: “Tháng sau sẽ phải tiến cung rồi, cháu cố gắng làm giày nhanh hơn nhé.”

Trần Uẩn Ngọc đáp: “Cháu làm hai ngày là xong thôi ạ.”

Trẻ nhỏ dễ dạy, thấy nàng vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện như thế, lão phu nhân hiền từ nói: “Vậy thì tốt, hôm nay cháu cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi.”

Trần Uẩn Ngọc liền rời khỏi chính phòng.

“A Ngọc, con chịu thiệt thòi rồi,” La thị vội vàng đi theo, cầm tay nàng xoa nhẹ, “Ở trong cung chắc là chưa ăn gì phải không?”

“Không đâu ạ, nương, con đã ăn no rồi ạ.” Trần Uẩn Ngọc cười, ánh mắt sáng lấp lánh, “Ngự trù làm bánh rất ngon, bữa trưa hôm nay có món thịt la thoa, con chưa thấy món đó bao giờ, nghe nương nương nói là làm từ thịt gà, con còn ăn hết một đĩa đậu hũ phù dung nữa.”

Nào có chịu thiệt thòi gì? La thị cũng không biết phải nói sao.

“Mẹ, mẹ bảo nhà bếp làm món cá đài sen được chưa?”

“Rồi, hiện tại không phải là mùa sen, nên phải chọn thật kỹ, thịt cá lại phải bâm ra, chắc bây giờ cũng sắp nấu xong rồi.” La thị nhìn thoáng qua đôi giày của Kỳ Huy, “Con may cho cẩn thận đó, tuyệt đối đừng làm bị thương tay mình, nhớ bảo Quế Tâm xỏ kim cho con, mắt nó rất tinh.”

Thật là cưng chiều không biết giới hạn, Tống ma ma thản nhiên nói: “Đại cô nương vào cung, thì chính là thê tử của hoàng thượng, cái gọi là hiền thê là phải tự làm mọi chuyện, giúp cha mẹ chồng, chăm sóc trượng phu, chứ không phải là vung tay làm chủ.”

La thị cắn răng, thầm nghĩ trước kia chọn chồng cho con gái, vốn muốn chọn một người biết thương yêu nó, không ngờ con gái sẽ phải làm hoàng hậu, lại còn đi vào nơi nguy hiểm như thế, trên có thái hậu làm mưa làm gió, bên cạnh có một hôn quân ốm yếu, dưới có một Tào quốc công hống hách lộng hành, Trần Uẩn Ngọc có thể làm gì được, nó chỉ là một cô gái yếu đuối, có thể làm gì chứ? Lão phu nhân còn đặt kỳ vọng rất cao, hy vọng con gái bà vào cung thì Trần gia có thể theo thơm lây, nhưng La thị chỉ thấy đau lòng thay con gái, hận không thể lén đưa nó trốn đi. mắt bà đỏ lên, lại không kìm lòng được rơi lệ.

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, may giày thôi mà, chẳng phải con cũng từng may cho mẹ và cha đều sao?” Trần Uẩn Ngọc an ủi La thị, “Ta bây giờ đi về nghỉ một chút, sẽ chờ ăn bữa tối.”

“Được, được rồi.” Sợ con gái mệt mỏi, La thị cũng gác chuyện này lại.

Trần Uẩn Ngọc trở về trong phòng, cởi giầy ném qua một bên, rồi ngã người xuống tháp mỹ nhân tháp.

Mệt quá, tuy ăn ngon thật, nhưng đối mặt với thái hậu nương nương, nàng vẫn có chút khẩn trương, không nói đến vị hoàng đế kia còn làm nàng sợ muốn chết, đến thở cũng không dám thở mạnh, nhưng nàng không thể nói cho mẹ biết được, không thể kể khổ, nếu không mẹ lại đau lòng khóc thương, như vậy nàng còn mệt mỏi hơn…Nghĩ một lúc, Trần Uẩn Ngọc liền thiếp đi, Tống ma ma thấy thế, vội cầm một cái chăn mỏng đến đắp cho nàng.

Cũng không biết qua bao lâu, lúc nàng đang mơ mơ màng màng thì có một đôi tay nhỏ bé sờ sờ mặt nàng, Trần Uẩn Ngọc mở mắt ra nhìn, thì ra đệ đệ tới, nàng khom lưng ôm đệ đệ lên tháp, hỏi: “Hôm nay đọc sách xong chưa?”

“Đọc xong lâu rồi, đệ đã ngồi đây một lúc rồi đấy.” Trần Dung năm nay mười một tuổi, mày rậm mắt to, rất giống cha, lại vô cùng hiểu chuyện, cậu kéo tay tỷ tỷ, khẽ nói, “Thấy tỷ tỷ ngủ nên không dám đã quấy rầy tỷ tỷ, nhưng đệ đói bụng, chắc tỷ tỷ vậy cũng đói rồi, chúng ta đi ăn đi.”

“Được!” Trần Uẩn Ngọc nhìn ra ngoài, ráng chiều đỏ rực xa xa, chắc đã là giờ Dậu, nàng nhanh chóng bước xuống tháp, nắm tay Trần Dung đến nhà chính, “Hôm nay nhà bếp làm cá đài sen, khi còn ở Tô Châu chúng ta vẫn thường ăn món này đó.”

“Ăn ngon lắm.” Trần Dung chảy nước miếng, “Tỷ tỷ, đến lúc đó tỷ ăn nhiều một chút nha, tổ mẫu nói, sắp tới tỷ tỷ sẽ rất cực khổ.”

Trần Uẩn Ngọc giật mình.

“Tỷ tỷ phải làm hoàng hậu, rất khổ cực.”

“À…” Trần Uẩn Ngọc thở dài, sờ đầu đệ đệ, “Đệ nói đúng, tỷ phải ăn nhiều mới được!”

Hai tỷ đệ đi về phía viện của chi thứ hai.

La thị đang nói chuyện với Trần Mẫn Trung, thấy bọn nhỏ tới, liền vội vã sai nha hoàn mang thức ăn lên: “Mới đây đã trễ thế này rồi à, lão gia cũng mau ngồi xuống đi.”

“Cha.” Trần Uẩn Ngọc gọi người, “Dạo này cha cứ luôn vẻ khuya đấy.”

Trần Mẫn Trung quay sang mỉm cười với con gái, nhưng trong lòng lại rất khổ sở, ông là không dám trở về nhà gặp con gái. Bởi vì nhìn thấy con gái, ông lại thấy mình vô dụng, chỉ có thể mở to mắt nhìn con gái gả vào cung, cho nên lúc này ông cũng không biết nói gì, chỉ miễn cưỡng cười nói: “Công việc bận quá.”

Thánh chỉ ban xuống như sấm sét giữa trời quang, từ ngày ấy đến giờ, cha mẹ cũng thay đổi, Trần Uẩn Ngọc thấy rõ, nhưng chỉ có thể thầm thở dài.

Đến khi cá đài sen được bưng lên, Trần Dung hoan hô một tiếng, rồi lập tức vươn bàn tay nhỏ bé ra gắp cho tỷ tỷ một miếng, Trần Uẩn Ngọc cười tít mắt, ăn hơn nửa chén cơm.

Sính lễ thì đã được đưa vào Trần gia từ năm ngoái, khi sắp đến ngày hoàng hậu xuất giá, thái hậu lại phái một vị Thang ma ma đến dạy nàng quy củ. Từ đó, Trần Uẩn Ngọc không có thời gian rãnh nữa, khổ còn hơn học sinh, từ sáng sớm đến tối đều phải nghe Thang ma ma dạy bảo, qua năm ngày, mặt nàng đã gầy hẳn đi.

Hứa Quỳnh Chi thấy nàng, sợ hãi cảm thán không ngớt lời: “Thang ma ma này rốt cuộc đã làm gì tỷ vậy?”

Hứa Quỳnh Chi là con gái của đại phu nhân Trần gia Trần Tĩnh Mai, cũng là biểu muội của Trần Uẩn Ngọc, lúc Trần Uẩn Ngọc tới kinh thành, nàng ấy là người đầu tiên nàng quen. Nghe Hứa Quỳnh Chi hỏi vậy, nàng ỉu xìu trả lời: “Bảo tỷ đi phải đoan chính, ngồi không được lệch, dạy tỷ đủ thứ quy củ, một ngày phải nghe không biết bao nhiêu vài lần.”

“Bây giờ không phải tỷ đang ngồi lệch sao?” Hứa Quỳnh Chi xì cười, “Muội thấy tỷ học cũng vô ích thôi.”

“Bây giờ thì như thế chứ đến khi tỷ vào cung thật thì ai thấy được, cũng chỉ có thái hậu nương nương với hoàng thượng thôi.” Trần Uẩn Ngọc không khỏi thấy cô đơn.

Hôm nay nàng khó lắm mới được nghỉ một lúc, nàng nằm nghiêng trên tháp, tóc mây xõa tung, sóng mắt long lanh, làn da trắng hồng, có một nét ngây thơ quyến rũ riêng, Hứa Quỳnh Chi nhìn gương mặt Trần Uẩn Ngọc chằm chằm, nhớ đến hôm tết trùng cửu, bản thân đã cố ý đánh rơi trâm cài trước mặt Tưởng Thiệu Đình, kết quả hắn lại nhặt lên trả cho Trần Uẩn Ngọc, nàng không kìm lòng được hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng thấy Trần Uẩn Ngọc đã bị định làm hoàng hậu, chắc không mấy năm nữa sẽ trở thành quả phụ, tâm tình đó lại từ từ phai nhạt, có thể thấy được xinh đẹp chưa chắc sẽ có phúc, cuối cùng cũng chỉ là một người đáng thương.

“Nghe nói tỷ phải may giày cho hoàng thượng à?” Hứa Quỳnh Chi bắt đầu dò hỏi, “Rốt cuộc dáng vẻ hoàng thượng thế nào vậy? Muội vẫn chưa từng nhìn thấy nữa.”

Nàng đã may xong đôi giày trong hai ngày, cũng chỉ là một đôi giày bình thường, hơn ở chỗ nàng tự tay may nên không tính là làm ý chỉ, Trần Uẩn Ngọc chống má, không nhanh không chậm nói: “Ai thành thân đều phải may giày, sau này muội cũng phải may thôi, còn về hoàng thượng thì..” Nàng suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp “Bề ngoài không tệ.”

“Chỉ là không tệ thôi sao?” Hứa Quỳnh Chi chớp mắt, khẽ nói, “Thái hậu nương nương đã rất phong nhã tuyệt sắc, nhưng muội nghe nói mẹ đẻ của hoàng thượng còn đẹp hơn đấy.”

“Thật à?” Trần Uẩn Ngọc không biết Ngô thái hậu không phải là mẹ ruột của Kỳ Huy nên ngạc nhiên hỏi, “Mẹ đẻ của Hoàng thượng là ai vậy, hình như tỷ thấy trong cung đâu có phi tần nào khác.”

“Lúc tiên đế băng hà, có một số người bị tuẫn táng, những người khác thì muội không biết.” Hứa Quỳnh Chi kéo tay Trần Uẩn Ngọc, “Tỷ mau nói cho muội biết đi, rốt cuộc hoàng thượng trông như thế nào.”

Trong đầu Trần Uẩn Ngọc hiện lên dáng vẻ của Kỳ Huy, tuy trông đau ốm, nhưng phải thừa nhận mặt mày hắn vô cùng tuấn tú, sáng láng nổi bật. Có điều nàng không muốn khen hắn, ai kêu người này tính tình cổ quái chứ: “Thật ra thì tỷ cũng chưa nhìn kỹ nữa, dù sao ngài cũng là hoàng thượng mà.”

Hứa Quỳnh Chi có chút thất vọng, đảo mắt một vòng, muốn lại hỏi nàng có nhìn thấy Tưởng Thiệu Đình không, thế nhưng cuối cùng vẫn không hỏi mà chỉ thở dài: “Hai ngày nữa tỷ xuất giá rồi, không biết đến lúc nào mới có thể trở về đây.”

Vấn đề này thật quá khó trả lời, Trần Uẩn Ngọc nghĩ thầm, chỉ sợ cả đời này cũng không thể quay về nữa, có điều nghe nói đã có vài vị hoàng hậu được về thăm người thân, nàng nghĩ, hay là ngày mai đi hỏi Thang ma ma thử xem.

Kết quả Thang ma ma già dặn kinh nghiệm như vậy nhưng lại không chịu trả lời nàng, mà chỉ nói không biết, hơn nữa, còn báo cho Trần Uẩn Ngọc biết một tin như sét đánh giữa trời quang, rằng khi xuất giá, nàng không được phép mang theo bất kỳ một nô tỳ nào, kể cả Tống ma ma.

Một lúc lâu sau Trần Uẩn Ngọc vẫn chưa thể lấy lại tinh thần được. Tống ma ma tuy nghiêm khắc hung dữ, lại hay quản nhiều chuyện, nhưng nói thế nào thì cũng là hạ nhân lâu năm ở Trần gia, mà nay nàng lại không được phép dẫn người trong nhà theo, đó không phải là muốn nàng đơn thân độc mã ra đi sao… Trần Uẩn Ngọc bỗng có ảo giác như đi vào hoàng tuyền, đầu óc vang lên ông ông.

Chỉ sợ tổ mẫu cũng không hề ngờ tới, thái hậu nương nương lại hạ lệnh như vậy.

Nàng ngồi yên như gỗ, không có chút tinh thần nào, dưới tình huống này, mà Thang lão ma ma vẫn dạy nàng giảng chuyện giường chiếu, thậm chí sợ mình nói chưa rõ ràng, còn giở một quyển sách cho nàng xem, giải thích cặn kẽ từng trang một, dạy nàng cách hầu hạ hoàng thượng thật tốt.

Từ nhỏ đến giờ, Trần Uẩn Ngọc chưa từng được dạy mấy chuyện này, mặt nàng đỏ tới mang tai, suýt nữa đã tông cửa chạy trốn.

Thấy Trần Uẩn Ngọc cả buổi cũng không có phản ứng gì, Thang ma ma nói: “Trần tiểu thư, ngài là thê tử của hoàng thượng, biết rõ chuyện này mới có thể nối dõi tông đường, khai chi tán diệp cho hoàng thượng được, có hiểu không?”

Trần Uẩn Ngọc liên tục lắc đầu, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Thang ma ma, sợ bà lại giảng giải một lần nữa, nên liền cầm quyển sách lật tới lật lui, rồi gật đầu: “Hiểu rõ rồi.”

“Hiểu thật sao?” Thang ma ma thân mang nhiệm vụ lớn lao, thái hậu nương nương rất quan tâm đến con nối dõi của hoàng thượng, vì vậy chuyện khẩn yếu* nhất sau khi Trần Uẩn Ngọc vào cung cũng chính là mang thai long tự cho hoàng thượng, chuyện này quan trọng hơn những quy củ bà đã từng dạy rất nhiều, “Thân thể hoàng thượng không khỏe, nên có một số trường hợp ngài phải chủ động một chút.” Đặc biệt chọn ra mấy bức tranh cho nàng xem, “Những tư thế này rất ổn, tiểu thư khuê các ngài cũng có thể làm được.”

(*) khẩn yếu: Cặp bách và quan trọng.

Trần Uẩn Ngọc cảm thấy chắc cổ mình đã đỏ rực rồi, tưởng tượng mình sẽ cùng Kỳ Huy làm mấy chuyện thế này, nàng bỗng có cảm giác muốn hộc máu, liền gật gật đầu rồi vội vàng tiễn Thang ma ma đi.

Thang ma ma thấy dường như nàng đã hiểu vấn đề, nên không nói gì nữa.

Thế nhưng cả đêm Trần Uẩn Ngọc đều không thể ngủ ngon, cứ liên tục trở mình, đến khi trời hừng sáng mới chợp mắt được.

Bởi Hoa Tuyết

Cung: Bảo Bình
SN: 18.02.1993
Sở thích: Nghe nhạc Kpop, xem phim Hàn, đọc ngôn tình sủng.
Yêu TVXQ

371 replies on “Quá trình tự vả của hoàng đế] Chương 3”

Lúc nào con gái thời nào cũng khổ, cũng may nu9 còn kiên cường biết suy tính
Đọc cung đấu nu9 bèo mà kiên cường, ko có mô tả kiểu nhu tới mức như có bàn tay vàng là không chán

Thích

:3 kể ra anh hoàng vừa gắn danh hôn quân rồi yểu mệnh được việc phết. Anh hoàng được ngụy trang còn chị hậu lại bớt ối tình địch.

Thích

“không biết bao nhiêu vài lần” chỗ này thấy hơi sao sao,mình nghĩ là “không biết bao nhiêu lần” ổn hơn, cám ơn editor

Thích

Hóa ra là thái hậu không phải mẹ ruột của hoàng thượng, vậy thì mọi chuyện đều có thể lý giải được rồi. Chắc chắn thái hậu là người đầu độc hoàng thượng. Bà ta cưới lập hoàng hậu cho hoàng đề chỉ để sinh ra người kế thừa, sau đó thì tính mệnh của hoàng thượng sẽ chấm hết ở đây. Bà ta sẽ lại được buông rèm nhiếp chính. Quả thật là cao thâm. Khổ thân Trần Uẩn Ngọc, tự nhiên bị kéo vào vũng lầy kiêm nhà tù không lối thoát này.

Đã thích bởi 1 người

Đọc tới chương 3 có cảm giác như nữ chính xuyên không :v tư tưởng của em ấy thoáng gê. Tính cách cũng dễ chịu, không quá thông minh cũng không quá ngốc, chắc giống mẹ. :)) Thấy ông cha cũng kiểu người đơn giản, sống ấm no qua ngày là được không màng công danh tiền tài. Cả nhà này mình chỉ cảm giác được là mỗi đệ đệ là thông minh, hiểu chuyện, không hiểu sao luôn :))
P/s: cảm ơn cả team nhà hoa tuyết đã edit truyện nhé ❤️❤️❤️

Thích

Ơ thế là chị nữ phụ này cũng là phản diện hả, chắc cũng tâm địa độc ác như ông nam phụ kia. Cơ mà nữ chính đáng yêu ghê hí hí, đến lúc động phòng thật chắc gì đên phiên chị phải ra tay đâu cà haha

Thích

Sao chi thứ nhất cũng có con gái. Mà lại chọn chị thỏ là chi thứ 2 làm hoàng hậu nhỉ. Vì thường truyện cổ đại chi thứ nhất bso giờ cũng dc ưu tiên mà🤔🤔🤔

Thích

Cái ngày mà chị ấy chủ động sẽ không tới đâu. Chính anh hoàng sẽ không tự chủ được mà kiềm đủ mọi cách cùng chi lăn long sàng mà thôi, ma ma cứ lo thừa không =))

Thích

Mình thích nữ chính kiểu này. không bị não tàn ngu ngốc :))). Cũng không quá mạnh mẽ nữ cường

Thích

Nữ chính đúng kiểu tớ thích😍
Hóa ra bà thái hậu k phải mẹ đẻ. Đang mơ tưởng giang sơn của anh Hoàng.

Thích

May là nam chính ốm yếu nên hậu cung trống không. Đây cũng coi như trong họa có phúc. Chứ với tính cách của nữ chính thì lấy đâu ra bản lĩnh cung đấu với n +1 cung tần mỹ nữ đây?

Thích

Công nhận nữ9 sao mà lạc quan quá, có chuyện gì ăn song rồi tính. Kiểu như ko chuyện gì một bữa cơm không giải quyết được thì 2 bữa cơm sẽ giải thích ấy :))).

Thích

Rất thích tính cách của nữ chính, nhẹ nhàng đáng yêu rất thu hút, không cần phải quá nhìu mưu mô, mị thích con gái biết nghe lời kkk 😂 mong chờ cảnh hoàng thượng thịt nữ chính =)))

Thích

“Cha.” Trần Uẩn Ngọc gọi người, “Dạo này cha cứ luôn vẻ khuya đấy.”. “ Vẻ -> Về”
Cảm ơn bạn đã edit❤️❤️❤️

Thích

Dung đệ đệ đáng yêu quá! Hiểu chuyện chững chạc trưởng thành ghê!
Đọc đoạn Hứa gia tiểu thư kia lúc đầu cứ tưởng khuê mật với Ngọc Ngọc, ai dè lại là “lục trà biểu”

Thích

dáng vẻ mỹ nhân ốm yếu của hoàng thượng chắc là do thái hậu hại. đọc truyện thường cứ thấy nữ chính yếu đuối giờ đọc qua anh hoàng thấy bệnh quấn thân ốm yếu cứ thấy vừa lạ vừa buồn cười

Thích

Giờ thấy chung quanh nữ chính đầm rồng hang hổ quá, trừ cha mẹ và em trai, chẳng thấy mấy ai thực lòng cả. Vào cung còn không được mang theo người, hi vọng nam chính sẽ che chở cho nữ chính, sợ nhất ban đầu chị vẫn bị ngược tí, hic hic

Thích

-“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, may giày thôi mà, chẳng phải con cũng từng may cho mẹ và cha đều sao?”=> từng may cho mẹ và cha sao
-Trần Uẩn Ngọc an ủi La thị, “Ta bây giờ đi về nghỉ một chút, sẽ chờ ăn bữa tối. => Con bây giờ đi về nghỉ…
T phát hiện ra là biểu huynh và biểu muội đúng là xứng lứa vừa đôi😂

Thích

May mà tính tính nữ chính như vậy nên vài cung mới bớt sầu khổ, lạc quan mà sống, mà hình như cũng nhờ cái tính này mà anh hoàng mới lật mặt vả đôm đốp nhỉ

Thích

Nữ chính được cha yêu mẹ thương đệ đệ xót mình còn tưởng có luôn bạn tốt ai dè nữ phụ cũng chẳng ra gì
Tính cách của nu9 khiến đọc giả rất dễ chịu vừa nhu vừa cương ko bị lý tưởng hóa

Thích

Thấy nhiều bạn đoán Hứa Quỳnh Chi sẽ là nữ phụ gây sóng gió mà mình thấy truyện của Cửu Lam nam chính có để ai gây gì gọi là sóng gió gì cho nữ chính đâu ^^

Thích

Càng đọc càng thích nữ 9 . C này suy nghĩ lạc quan ghê . Thích cách sủng của cha mẹ c nu9 nữa , tiểu đệ đệ trần dung dễ thương quá.

Thích

Trừ cha mẹ và em trai thì xung quanh nữ chính toàn sói nhỉ, biểu ca cũng âm mưu mà biểu muội thì tâm cơ, ghen tị

Thích

Hóng tới ngày nam chính sủng nữ chính quá đi hí hí! Thôi thì mấy nhân vật râu ria thêm thắt cho truyện có màu sắc này nọ cũng được, ta chỉ chờ màn tự vả của nam chính thôi há há =)))))) Cảm ơn Hoa Tuyết nhiều nhiều!!!!

Thích

Gửi phản hồi cho redsparrowga Hủy trả lời