Chuyên mục
Trùng sinh sủng hậu

[Trùng sinh sủng hậu] Chương 83

1465165_222965231161101_1424910608_n

Edit: Hoa Tuyết

Beta: Riêng

Sau khi Mục Nhung nghe thị vệ báo lại, liền vội vã đi vào hoàng cung.

Trên đường lại gặp được hoàng đế.

Mục Nhung tiến lên hành lễ: “Nhi thần nghe nói hoàng tổ mẫu mời A Huệ vào cung.”

“Chỉ là hiểu lầm thôi! Trẫm cũng mới biết được.” Hoàng đế trấn an hắn, “Mẫu hậu lo lắng chuyện dư nghiệt Ngụy Quốc, nên đã phái người đi tra hỏi trước, kết quả không biết dư nghiệt Ngụy Quốc phát điên thế nào, lại nói Tam nhi tức thông đồng với bọn chúng, còn muốn hạ độc hại trẫm và con nữa đấy.”

“Điều này không thể nào!” Mục Nhung phủ nhận, “Nhất định phía sau đã có người sai khiến! Phụ hoàng, xin người hãy tin tưởng nhi thần, A Huệ sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn thế này đâu.”

“Trẫm đương nhiên tin tưởng con rồi, có điều bọn dư nghiệt Ngụy Quốc đó luôn miệng nói có chứng cứ, nên mới khiến hoàng tổ mẫu con hoài nghi.” Hoàng đế đưa tay vỗ vỗ vai hắn, “Có điều A Huệ trông ngây thơ đơn thuần như thế, làm sao có thể hạ độc hại con được chứ? Con yên tâm, trẫm sẽ đến Từ Tâm cung nói rõ với hoàng tổ mẫu con, để bà thả A Huệ ra.”

Mục Nhung cau mày, đề nghị: “Việc này nhi thần đi là được, phụ hoàng không cần làm vậy.”

“Vì sao?” Hoàng đế khó hiểu hỏi.

“Nhi thần không muốn phụ hoàng vì chuyện của nhi thần mà làm cho hoàng tổ mẫu không vui, chỉ cần phụ hoàng tin tưởng nhi thần và A Huệ, thì trong lòng nhi thần đã vô cùng cảm kích rồi.” Mục Nhung thành khẩn nói, “Hơn nữa, thanh giả tự thanh, A Huệ bị oan, sự thật tất nhiên sẽ được phơi bày.”

Hoàng đế rất cảm động, nhi tử lo lắng ông và hoàng thái hậu sẽ có mâu thuẫn, nên không muốn ông đứng ra hỗ trợ. Nhưng quả thực, ông cũng không muốn làm mẫu hậu không vui.

Bởi vì ông biết, ông thật sự không phải là một hoàng đế tốt, bản thân ông vốn ham chơi nên từ trước đến nay đều nhờ mẫu hậu bên cạnh giúp đỡ, Việt Quốc mới có thể thịnh vượng như vậy.

“Cũng được.” Ông gật đầu, “Con cứ một mình đến đó trước, nếu như mẫu hậu không muốn nghe thì trẫm sẽ trở lại.”

Mục Nhung cảm ơn hoàng đế, rồi đi về phía Từ Tâm cung.

Hà Viễn theo sau chủ tử, nhỏ giọng nói: “Những người đó từ trước đến nay luôn kín miệng như bưng, lần này lại dễ dàng khai ra nương nương, thuộc hạ thấy, nhất định là do kẻ nội ứng lần trước giật dây. Ban đầu định nhằm vào điện hạ, bây giờ lại muốn nhằm vào nương nương. Cũng chẳng biết kẻ đó là ai mà lại thần thông quảng đại như thế, còn có thể trà trộn vào thiên lao sai khiến bọn chúng.”

Sắc mặt Mục Nhung vô cùng âm trầm, từ hôm qua, hắn đã có cảm giác lần này giao dư nghiệt Ngụy Quốc cho hoàng thượng nhất định sẽ xảy ra chuyện. Không ngờ, quả thực như vậy.

Nhưng hắn tin Khương Huệ không ngốc đến mức bị hoàng thái hậu dọa một cái là sẽ đem chân tướng nói ra.

Hắn phân phó Hà Viễn: “Cho người đi điều tra xem hôm qua có những ai đã vào thiên lao.”

Hà Viễn lĩnh mệnh.

Khi Mục Nhung tới Từ Tâm cung thì Khương Huệ vẫn còn quỳ trên mặt đất.

Giọng nói của hoàng thái hậu vọng ra từ trong điện: “Ai gia muốn điều tra thân thế của ngươi thì không khó gì, tuy rằng nói dối không chớp mắt, nhưng ngươi không qua mặt ai gia được đâu!”

Khương Huệ rất bình tĩnh trả lời: “Nếu như hoàng tổ mẫu cho là tôn tức lừa gạt ngài, thì xin hoàng tổ mẫu hãy để cho tôn tức gặp mặt người tự nhận là ngoại tổ phụ của tôn tức một lần, tôn tức muốn đối chất với ông ta, đến lúc đó hoàng tổ mẫu  sẽ tin tưởng trong việc này tôn tức là trong sạch.”

Hoàng thái hậu híp mắt lại, quát lên: “Người đâu, đi dẫn Lương Tái Sĩ đến đây!”

Trong lòng Khương Huệ hồi hộp vô cùng, thầm nghĩ chẳng phải Mục Nhung đã phái người mang ngoại tổ phụ ra ngoài rồi sao?

Mục Nhung đứng ở cửa điện cũng cảm thấy khó hiểu.

Hắn sải bước đi vào, quỳ gối xuống bên cạnh Khương Huệ: “Tôn nhi gặp qua hoàng tổ mẫu.”

Sắc mặt hoàng thái hậu lạnh như băng: “Cháu cũng biết nó muốn hại hoàng thượng và cháu sao?”

“Tôn nhi không tin.” Mục Nhung không chút do dự trả lời.

Hoàng thái hậu lạnh lùng cười: “Cháu cứ chờ đi.”

Mục Nhung nhìn sang Khương Huệ, nhẹ giọng nói: “Chớ lo lắng, có bản vương ở đây, nàng không phải sợ, một lát nữa Lương Tái Sĩ xuất hiện, nàng hãy đối chất với ông ta đi.”

Vẻ mặt nàng thả lỏng một chút, khẽ mỉm cười.

Một lúc sau, thị vệ áp giải một người tiến vào. Người này không hề giống Lương Tái Sĩ, Lương Tái Sĩ thật dáng vẻ cao gầy, nhưng người này lại hơi mập, dáng dấp cũng không cao, ông ta nhìn thấy hoàng thái hậu cũng không quỳ xuống, trong miệng còn kêu gào: “Ta là Tả thị lang của Ngụy Quốc, người Việt Quốc các ngươi chiếm đoạt Ngụy Quốc bọn ta, các người là quân giặc cướp!”

Hai thị vệ nghe thấy ông ta hồ ngôn loạn ngữ, nên một người đi tới đánh một bạt tai, tên còn lại giữ chặt bả vai ông ta, nhấn mạnh xuống một cái, ông ta không khống chế được quỳ mọp xuống.

Hoàng thái hậu hỏi: “Trong điện này, ngươi có quen biết ai không?”

Ông ta nhìn xung quanh, nhìn thấy Khương Huệ thì rõ ràng giật mình một cái, nhưng giả vờ làm như chẳng quen biết nhau, chỉ nói: “Ta không biết ai cả!”

Hoàng thái hậu đương nhiên đã nhìn ra, hỏi lại: “Ngươi tên Lương Tái Sĩ?”

Người nọ hừ một tiếng: “Bản quan sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào của bọn tặc tử các ngươi đâu!”

Hoàng thái hậu cười lạnh nói: “Ngươi không đáp, thì ai gia cho người bắt Lương Uyển Nhi tới, ta không tin bị nghiêm hình bức cung, mà nàng ta vẫn không thừa nhận!” Bà lập tức ra lệnh, “Người đâu, đem Khương gia đại phu nhân Lương Uyển Nhi bắt tới đây, nếu ngươi không mở miệng, thì chỉ có thể khiến nàng ta mở miệng thôi!”

Khương Huệ biến sắc.

Người nọ thì hét lớn: “Đừng làm tổn thương con gái của ta!”

Quả nhiên cốt nhục tình thâm, hoàng thái hậu đắc ý nói: “Vậy Khương Huệ chính là ngoại tôn nữ của ngươi?”

Người nọ bất đắc dĩ thừa nhận: “Đúng, xin thái hậu nương nương hãy tha cho nó, nó…”

Ông ta đang nói thì Khương Huệ đột nhiên đứng lên, bước tới trước mặt tát ông ta một cái, hai mắt phun lửa nói: “Ông là người phương nào mà dám giả mạo ngoại tổ phụ ta? Ngoại tổ phụ ta đã qua đời từ lâu, ngươi rốt cuộc là ai?”

“Huệ Huệ, ta…” Người nọ bị của hành động của nàng làm kinh ngạc, vội nói: “Đúng, đúng, ta chẳng phải ngoại tổ phụ của ngươi, Lương Uyển Nhi cũng không phải con gái của ta.”

Thật là biết đóng kịch, che che giấu giấu, thật thật giả giả như vậy, còn khiến người ta tin tưởng hơn là trực tiếp nhận nàng là ngoại tôn nữ .

Khương Huệ lạnh lùng cười, nhưng nàng đã có biện pháp làm ông ta lộ ra bộ mặt thật.

Nàng cao giọng nói với hoàng thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, người khi thì xưng là ngoại tổ phụ ta, khi thì nói là chẳng phải, có thể thấy được đầu óc ông ta đã hồ đồ rồi, chẳng biết hoàng tổ mẫu làm sao xác định được lời nói của ông ta là thật hay giả?”

Hoàng thái hậu lại suy xét một chút, người này chỉ vì lo lắng cho Lương Uyển Nhi, nên nhất thời nóng lòng thừa nhận, nhưng nghĩ lại, lại thấy không ổn, vì vậy mới thề thốt phủ nhận, kỳ thực đây là phản ứng bình thường, càng chân thực hơn. Bà thản nhiên nói: “Nếu ông ta không chịu nói thật, thì mang xuống cho Khúc đại nhân tiếp tục thẩm vấn đi, nhưng lương Uyển Nhi cũng không thoát khỏi quan hệ…”

Bà lại lấy Lương Uyển Nhi ra uy hiếp.

Người nọ không thể làm gì được, đành thỉnh cầu: “Thái hậu nương nương, xin hãy bỏ qua cho con gái của ta đi, nó không hề làm gì cả! A Huệ cũng vậy.”

“Người của các người đã khai nhận!” Hoàng thái hậu quát to, “Nó muốn hạ độc giết hoàng thượng và tam điện hạ.”

Người nọ lập tức mặt xám như tro tàn: “A Huệ cũng là bị người khác ép buộc thôi.”

Hoàng thái hậu thấy ông ta thừa nhận toàn bộ, liền nhìn sang Mục Nhung nói: “Nhung nhi, hiện tại cháu còn tin không?”

Mục Nhung rất trấn định: “A Huệ còn chưa đối chất.”

Khương Huệ nói: “Hoàng tổ mẫu, cháu không có gì che giấu, nên xin ngài cho phép tôn tức đối chất với ông ta, để không phải chết không nhắm mắt!”

Thái độ nàng rất thản nhiên cứng rắn.

Hoàng thái hậu nhếch mày: “Được, ai gia sẽ cho ngươi một cơ hội nữa.”

Khương Huệ cảm ơn, rồi lại đứng lên hỏi người nọ: “Ông nói ông là ngoại tổ phụ của ta, vậy ta hỏi ông, ông nhập kinh từ lúc nào? Khi nào thì biết mẫu thân ta cũng ở kinh thành?”

“Ta vẫn luôn thương nhớ Uyển Nhi, chỉ là không biết nó ở đâu, lúc đó rối loạn không thể tìm ra, ba năm trước sau khi ta đến kinh thành, vô tình nghe nói có một người phụ nữ trong Khương gia rất giống người Ngụy, nên lập tức lưu tâm, rồi cho người đi thăm dò, mới biết được Uyển Nhi cũng ở kinh thành.”

“Vậy ông có từng gặp mặt mẹ ta lần nào chưa?”

“Chưa từng!” Người nọ vội nói, “Ta không muốn liên lụy đến mẹ con, cũng không muốn liên lụy đến con, vì vậy khi bọn họ nói muốn con hạ độc hoàng thượng và tam điện hạ, ta đã hết sức ngăn cản, nhưng bọn họ không nghe. A Huệ, thiệt thòi cho con rồi.”

Khương Huệ nở nụ cười, quay sang hỏi hoàng thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, ngoại trừ nói cháu thông đồng với Ngụy Quốc, bọn họ còn khai điều gì nữa không?”

Hoàng thái hậu ngẩn ra, hồi lâu mới nói: “Không.”

Khương Huệ nghe xong đáp án càng kiên định hơn, nhìn về phía người nọ hỏi: “Theo suy đoán của ông thì trong mười hai người đó, ai là người bán đứng ông, khai ra ông sẽ thật sự là ngoại tổ phụ của ta?”

“Chuyện này…” Người nọ do dự, “Ta không biết.”

“Rốt cuộc là không biết, hay là vẫn chưa thừa nhận mình đang nói dối?” Khương Huệ quát lên.

Người nọ đột nhiên hoảng hốt: “Chắc là bị nghiêm hình bức cung, không chịu nổi nên mới khai ra.”

“Hả? Phải không? Ta nghe nói người Ngụy Quốc của ông rất có cốt khí, vậy mà lại bán đứng đồng bọn sao, chưa nói đến ta còn gánh vác nhiệm vụ hạ độc nữa.” Nàng dồn ép người nọ, “Mục đích chung của hoàng thất Ngụy Quốc là muốn giết hoàng thượng báo thù, tiếp đó phục quốc. Giả sử không có người vạch trần ta, ta có thể sẽ hoàn thành được nhiệm vụ này đấy.” Nàng đột nhiên dừng lại, “Có thể nói, nhiệm vụ này của ta vô cùng quan trọng, các người có thể khai những dư nghiệt Ngụy Quốc còn lại ở đâu, hay người lần trước ám sát tam điện hạ là ai, hoặc tổng cộng có bao nhiêu tử sĩ… nhưng không, các người chỉ một mực khai ta ra, ông nói xem, rốt cuộc các người có ý gì?”

Người nọ biến sắc.

Hoàng thái hậu cuối cùng cũng hiểu rõ. Nếu như Khương Huệ thật sự phải hạ độc hoàng thượng và Mục Nhung, thì nàng chính là vũ khí bí mật lợi hại nhất của dư nghiệt Ngụy Quốc, nhưng người Ngụy Quốc lại không khai chuyện khác mà lại khai nàng ra, đây không phải là muốn hãm hại nàng thì là gì?

Hoàng thái hậu không phải người ngu ngốc, nhưng bởi vì Khương Huệ có liên quan đến Ngụy Quốc nên bà có chút bất mãn với nàng, vì vậy hôm nay vừa nghe nàng thông đồng với dư nghiệt Ngụy Quốc, đã lập tức bắt nàng đến xét hỏi. Thứ hai, cũng muốn để cho Mục Nhung hiểu rõ địa vị của hoàng tổ mẫu bà ở trong cung.

Hơn nữa Khương Huệ chỉ là vương phi, chỉ cần có sai phạm, thì bà cũng có thể xử lý, cũng giống như Mục Nhung vậy.

Nhưng bây giờ, bản thân lại bị dư nghiệt Ngụy Quốc qua mặt!

Hoàng thái hậu tức giận, vỗ bàn một cái: “Kéo hắn xuống!”

Người nọ nhìn thấy tình thế đảo ngược, cũng không diễn trò nữa, bật cười rộ lên, trừng mắt nói: “Ta không phải là Lương Tái Sĩ thì sao, Lương Tái Sĩ thật sự đã sớm bị tôn tử bảo bối này của ngươi thả đi rồi, ngươi không biết sao? Vả lại tôn tức này của ngươi cũng thật sự có lòng riêng, nếu không tin thì nhìn lòng bàn tay của nó đi, nó đã trúng cổ độc, lòng bàn tay nhất định sẽ có một sợi chỉ máu.”

Hoàng thái hậu nhướng mày.

Khương Huệ chủ động bước đến, mở lòng bàn tay ra đưa cho hoàng thái hậu nhìn: “Hoàng tổ mẫu ngài xem, tay cháu có gì khác lạ đâu.”

Lòng bàn tay nàng trắng nõn, còn hơi hồng hào, có thể thấy được rất khỏe mạnh, ngoại trừ những đường chỉ tay, thì làm gì có đường chỉ máu nào?

Hoàng thái hậu càng tức giận hơn, đến lúc này còn dám lường gạt bà, bà quát to: “Kéo hắn xuống, lập tức xử trảm!”

Người nọ mở to mắt nhìn, ông không ngờ Khương Huệ lại không trúng độc.

Lúc này Mục Nhung mới đứng lên nói: “Người này quả là nên xử trảm, nhưng đám người còn lại, phải tra hỏi kỹ lưỡng hơn mới được! Hoàng tổ mẫu, bọn họ hãm hại vương phi thiếu chút nữa phải chịu án oan, theo tôn nhi suy đoán, nhất định có người đứng sau sai khiến họ, tôn nhi đã sai người đi điều ra xem hôm qua có những ai vào thiên lao rồi.”

Hiện tại hoàng thái hậu đã có phần lúng túng. Dù sao bà cũng hiểu lầm Khương Huệ, hơn nữa còn là tội lớn như vậy.

Nhưng bà là hoàng thái hậu tôn quý, không thể hạ mình xin lỗi mà chỉ nói với Khương Huệ: “Hôm nay oan ức ngươi.” Rồi nhìn về phía Mục Nhung, “Cháu nói không sai, vậy ta giao việc này lại cho cháu, nhất định phải khiến những kẻ đó chịu chút đau khổ, để bọn họ khai báo rõ ràng!”

Mục Nhung thưa vâng. Sau đó, hai người cáo từ rời đi.

Vừa ra ngoài cửa, hắn liền không kiềm lòng được kéo nàng vào trong lòng: “Không ngờ nàng lại phản ứng nhanh như vậy, vài ba câu đã khiến hoàng tổ mẫu hiểu ra vấn đề!”

“Đương nhiên rồi, còn không nhìn xem thiếp là ai?” Khương Huệ đắc ý.

“Nàng còn có thể là ai, dĩ nhiên là người phụ nữ của bản vương rồi.” Hắn cúi đầu hôn lên gò má nàng ngay trước mặt cung nhân.

Khương Huệ hờn dỗi trách: “Điện hạ!”

Hắn khẽ cười, nắm lấy tay nàng, mới phát hiện tay nàng rất lạnh, không khỏi ôn nhu nói: “Sợ sao?”

Nàng tựa nửa người vào vai hắn, trả lời: “Đúng vậy, thiếp thật sự sợ hoàng tổ mẫu sẽ nghiêm hình bức cung, đến lúc đó thiếp sẽ không chịu đựng được.”

“Sao có thể? Hoàng tổ mẫu chỉ là hoài nghi, chứ chưa đến mức thật sự làm vậy với nàng đâu.” Nghĩ lại, trong lòng hắn cũng có sợ hãi, nếu hắn không chuyển Lương Tái Sĩ đi nơi khác, nếu Khương Huệ chưa giải hết độc, thì hôm nay thật sự sẽ rất hung hiểm. Nghĩ như vậy, hắn càng hận kẻ chủ mưu phía sau hơn.

Một lúc sau, hắn nói với Khương Huệ: “Chúng ta đến Càn Thanh cung đi.”

“Thăm phụ hoàng?”

“Ừm, phụ hoàng cũng rất lo lắng cho nàng.”

Hai người liền đến Càn Thanh cung.

Hoàng đế nhìn thấy bọn họ thì rất vui vẻ, ha ha cười nói: “Trẫm đã nói chỉ là hiểu lầm mà, A Huệ làm sao có thể là thích khách chứ? Trói gà còn không chặt, chỉ sợ hạ độc cũng bất thành.”

Khương Huệ tiến tới hành lễ: “Đa tạ phụ hoàng tin tưởng con! Có điều kẻ này bôi nhọ con, chỉ sợ là có mục đích.”

“Vậy cũng đúng.” Hoàng đế trầm ngâm một lúc, “Nhưng trẫm không nghĩ ra, vì sao phải nhắm vào con.”

“Là nhằm vào điện hạ.” Khương Huệ quyết định làm cho hoàng đế tỉnh ngộ một chút, những lời này Mục Nhung không tiện nói, nhưng nàng làm thê tử, có thể nói thay, “Lần trước thì có người dùng độc tiễn muốn giết điện hạ, lần này lại muốn đưa con dâu vào chỗ chết, chứng tỏ kẻ đó đã có âm mưu từ trước!”

Hoàng đế biến sắc: “Buồn cười! Rốt cuộc là ai lớn gan như vậy!”

“Dĩ nhiên là có thù với điện hạ hoặc là đố kỵ điện hạ.” Khương Huệ than thở một tiếng, “Đáng tiếc con dâu cũng đoán không được đó là ai.”

Hoàng đế cau mày. Đứa con trai thứ ba này của ông văn võ song tài, dáng vẻ cũng giống ông, tuấn tú phong lưu, tất nhiên sẽ có rất nhiều người đố kỵ. Chẳng lẽ là hai người ca ca của hắn? Nhưng con trai lớn đã là thái tử, còn một đứa đã đến Phú An từ lâu rồi mà. Hoàng đế rơi vào trầm tư.

Mục Nhung liếc nhìn Khương Huệ, nàng lại chớp chớp mắt làm hắn không nhịn cười được.

Một lúc lâu sau hoàng đế mới nói: “Trẫm nhất định sẽ hạ lệnh cho Khúc đại nhân thẩm vấn rất kỹ, Nhung nhi, A Huệ bị hoảng sợ chắc cũng đã mệt, con mau đưa nó về nghỉ thật tốt đi.”

Mục Nhung vâng một tiếng.

Hai người đi ra ngồi kiệu về phủ. Khương Huệ quả thật rất mệt mỏi, vừa rồi khi hoàng thái hậu bảo người giải Lương Tái Sĩ tới, nàng đã thật sự bị hoảng sợ, nếu bọn họ phát hiện chuyện Mục Nhung đã chuyển Lương Tái Sĩ đến nơi khác, thì có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, may mà chỉ là kẻ giả mạo.

Chỉ là sợ bóng sợ gió thôi, nhưng nghĩ lại mà sợ.

Ở trong kiệu, Khương Huệ ngủ ở trong lòng Mục Nhung.Hắn ôm nàng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng: “Nếu để bản vương phát hiện ra ai là kẻ chủ mưu, bản vương nhất định sẽ ngũ mã phanh thây hắn!”

Khương Huệ buồn bã nói: “Kỳ thực cũng không có nhiều người muốn đối phó điện hạ, chẳng phải sao?”

Trước kia nàng vẫn không rõ vì sao Mục Nhung lại độc chết thái tử, nhưng bây giờ nàng đã bất chợt hiểu ra.

Việc này chắc chắn có quan hệ với nội gián trong cung, nhưng người trong cung  ai muốn đối phó Mục Nhung nhất? E rằng chỉ có thái tử mà thôi, chỉ có hắn mới có bản lãnh như vậy, cũng chỉ có hắn mới có lý do, bằng không thì ai luôn tìm cách gây khó dễ cho Mục Nhung?

Hắn ở lại kinh thành, thì chỉ uy hiếp đến địa vị của một người, đó là thái tử.

Bàn tay của Mục Nhung dừng một chút. Hắn biết Khương Huệ đang nói đến ai, nhưng hắn lại không có cách nào mở miệng nói ra người này.

Khương Huệ ôm lấy cánh tay hắn: “Hay là chúng ta đến Hành Dương đi?”

Đến Hành Dương, rời xa kinh thành, chí ít có thể tạm rời xa nguy hiểm, có thể sống tự do tự tại, dù sao sớm muộn gì cũng có một ngày Mục Nhung sẽ giết thái tử, hắn sớm muộn gì cũng làm hoàng đế.

Mục Nhung hỏi: “Nàng đành lòng rời xa người nhà nàng sao?”

Nàng cười cười: “Vậy dẫn theo cả cha mẹ, Bảo nhi đi theo, còn ca ca, huynh ấy là đàn ông, dù sao cũng phải thành gia lập nghiệp, đến khi huynh ấy có thê tử, thiếp sẽ không phải lo lắng cho huynh ấy nữa. Hơn nữa, còn có cả nhà nhị thúc ở đây mà.”

Một chủ ý thật tốt!

Mục Nhung nói: “Để ta suy nghĩ thêm một chút.”

Khương Huệ gật đầu.

Về tới vương phủ, Khương Huệ tắm rửa rồi lập tức lên giường nghỉ ngơi, còn Mục Nhung hiện tại không có tâm tư nghỉ ngơi, một lúc lâu sau, Hà Viễn rốt cuộc cũng về bẩm báo; “Chu Cung nói, hôm qua ngoại trừ người thẩm vấn, chỉ có một nha dịch đến thiên lao đưa cơm.” Hắn dừng lại một chút, “Tên nha dịch đó vừa được phát hiện đã treo cổ tự vẫn.”

“Thật là chu toàn.” Giọng nói của Mục Nhung lạnh như băng, “Có điều tra lai lịch của tên nha dịch đó chưa?”

“Trong nhà chỉ có mẹ già và một em trai nhỏ, nên không tra hỏi được gì.”

Người làm loại chuyện này bình thường đều bị người khác lấy người nhà ra uy hiếp.

Mục Nhung trầm mặc.

Hà Viễn lại nói tiếp: “Chỉ mong Khúc đại nhân có thể thẩm ra.”

Mục Nhung nói: “Không có hy vọng cao, người Ngụy có khai hay không, đều là một con đường chết, chỉ sợ bọn họ sẽ không mở miệng.”

Nếu hắn đoán không lầm, thì Khúc đại nhân có thẩm vấn thế nào cũng sẽ không có bất cứ thu hoạch gì, Những người đó thà tan thây trong thiên lao, cũng sẽ không chịu cung khai.

May mà còn một Lương Tái Sĩ, Mục Nhung nghĩ thầm, chờ qua một thời gian nữa, để Khương Huệ đi gặp ông ta một lần, không chừng có thể hỏi ra gì đó.

____________________________

Đến mùng tám, Khương Tú thành thân, Khương Huệ trang điểm tỉ mỉ một phen, tới Trương gia tham dự hôn sự.

Lúc gần đi, nàng thấy phía trước một đội thị vệ. Không chỉ vậy, còn gặp được Chu Cung – người luôn thoắt ẩn thoắt hiện.

So với Hà Viễn, Chu Cung dáng vẻ thanh tú hơn, lông mi dài mắt nhỏ, chỉ là gương mặt quá trắng, cứ như không có huyết sắc, khiến người nhìn phải ớn lạnh, đôi mắt thì đen và sâu tựa như con sói trong rừng. Lần đầu Kim Quế nhìn thấy hắn, đã sợ đến mức thiếu chút nữa xoay người bỏ chạy.

Có điều Khương Huệ không phải lần đầu thấy hắn, vì vậy nàng thản nhiên cười nói: “Ngươi là Chu Cung?”

“Tiểu nhân gặp qua nương nương.” Chu Cung hành lễ, “Để bảo vệ an toàn của nương nương, nên điện hạ đã phái tiểu nhân hộ tống ngài.”

“Thế này có quá nhiều người hay không?” Khương Huệ nói, “Đi ra ngoài sẽ làm người khác chú ý.”

Chu Cung cười rộ lên: “Nương nương yên tâm, chỉ để sáu người lộ diện thôi ạ, những người khác người ngoài sẽ không thấy được.”

Khương Huệ ồ một tiếng, rồi bước lên kiệu.

Hai nha hoàn đi ở bên cạnh.

Ra khỏi cửa lớn vương phủ, Kim Quế Ngân Quế liên nhìn xung quanh, quả nhiên hộ vệ thiếu đi rất nhiều người.

Ngân Quế líu lưỡi: “Thật giống quỷ, chẳng lẽ là vẫn còn ở bên cạnh cả?”

“Tất nhiên là vậy rồi, cho nên mới gọi là ám vệ.” Kim Quế mở rộng tầm mắt.

Khương Huệ ngồi ở trong kiệu, thầm nghĩ hẳn Mục Nhung sợ mình lại xảy ra chuyện, hôm nay bàn tay đã hết độc, hắn cũng không sợ khiến người khác hoài nghi, cho nên mới phái nhiều người như vậy bảo hộ mình, có điều thế này cũng tốt, nàng cũng có thể thoải mái hơn?

Cỗ kiệu chậm rãi thẳng đến Trương gia.

Lúc này đã có rất nhiều khách nhân có mặt, nghe nói Hành Dương vương phi đến đây, đoàn người lập tức vui mừng hẳn lên, có người còn lên tiếng chúc mừng Trương phu nhân: “Ôi chao, phu nhân thật có thể diện, ngay cả vương phi nương nương cũng đến đây ăn mừng, chắc hẳn tình cảm của thiếu phu nhân và vương phi nương nương rất tốt đây.”

“Con dâu ta là cô cô của nương nương mà, họ tất nhiên rất thân thiết rồi.” Trương phu nhân cười tươi.

Khi Khương Huệ xuống kiệu, Trương phu nhân đã đích thân ra nghênh đón: “Gặp qua nương nương, thật vinh hạnh cho nhà chúng tôi, mời nương nương đến phòng riêng, chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho nương nương nghỉ ngơi.” Bà len lén quan sát Khương Huệ một cái, chỉ thấy dung mạo nàng cực kỳ xinh đẹp, ngay cả mẫu đơn trong vườn cũng không sánh bằng, thầm nghĩ khó trách nàng có thể làm vương phi, với dáng vẻ này thì có làm sủng phi của hoàng đế cũng không khó, bà cười nói, “Gặp được nương nương là phước đức ba đời đấy, chẳng biết hôm nay tam điện hạ có đến đây không ạ?”

Khương Huệ không đáp lời, đôi mắt hơi thay đổi, nhìn bà một cái.

Trương phu nhân lập tức không dám hỏi nữa, vội nói: “Điện hạ nhất định là có trăm công nghìn việc rồi.”

Bà đỡ Khương Huệ vào chính đường ngồi xuống, rồi lại sai bốn nha hoàn tới hầu hạ.

Khương Huệ chỉ đến cho có mặt một chút, vốn cũng không muốn nói nhiều với Trương phu nhân: “Bà cứ làm việc của mình đi.” Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, đã sắp hoàng hôn, “Chắc cô cô sắp đến rồi.”

Trương phu nhân vội nói: “Đúng, đúng, thiếp thân đi đây.”

Khương Huệ tỏa ra khí thế của một vương phi không thể xâm phạm, Trương phu nhân nhận ra nàng hơi mất kiên nhẫn, nên không dám quấy rầy nữa, lập tức rời đi.    Kim Quế thấy bốn nha hoàn đứng ở một bên, cũng bảo bọn họ đi ra ngoài.

Trong phòng lập tức yên tĩnh lại, Khương Huệ không có gì làm, ngồi chống cằm ngây người, có thể thấy được nàng không quen với việc đến nhà người lạ làm khách, thật sự không có gì thú vị cả, nếu không vì nể mặt tổ mẫu, nàng đã không đến đây.

Một lúc sau thì nghe thấy tiếng pháo và âm thanh kèn trống rộn vang, đó là tiếng nhạc đón tân nương vào cửa, Khương Huệ nghĩ đến dáng vẻ của Khương Tú, khẽ mỉm cười một cái, cũng không biết bộ dạng của cô cô nàng sau khi thành phụ nữ có chồng sẽ như thế nào.

Nàng lắng nghe âm thanh náo nhiệt phía ngoài, nhớ tới ngày ấy mình cũng ngồi trên kiệu hoa, được mang đến vương phủ.

Bất tri bất giác, đã qua ba tháng.


Sau khi một mình dùng cơm xong, nàng định trở về, ai ngờ Khương Tú lại sang đây xem nàng, khăn voan trên đầu đã không còn, khuôn mặt cũng đã được tẩy sạch, vừa vào liền cầm tay Khương Huệ nói: “Ôi chao, không ngờ A Huệ lại đến đây, làm cho ta thật có thể diện.”

Khương Huệ cười một tiếng: “Cô qua đây thế này có ổn không?”

“Có gì không ổn chứ, cũng đâu phải là lần đầu tiên thành thân, tướng công ta đã đi tiếp khách rồi, chẳng biết lúc nào mới trở về, ta chỉ muốn đến nói với cháu vài câu thôi.”

Khương Huệ cảm thấy hơi khó hiểu: “Có chuyện gì quan trọng cần phải nói ngay hôm nay à?”

Khương Tú nói: “Thứ nhất là muốn cảm ơn cháu, ta thế này, mẹ chồng sẽ không nói gì được, thứ hai, ta muốn nói với cháu về chuyện của A Từ. Chắc cháu còn chưa biết nhỉ? A Từ muốn kết hôn với Thẩm tiểu thư, mấy ngày trước vì chuyện này mà tổ phụ đã nổi giận, thiếu chút nữa đánh A Từ đấy, đại ca phải khuyên nhủ mới êm chuyện. Nếu không vì nó còn phải đến Hàn Lâm Viện, chỉ sợ tổ phụ đã cấm túc nó rồi, ta vốn muốn nói cho cháu biết từ sớm, nhưng tổ phụ tổ mẫu đều nói đừng làm phiền cháu, nhưng A Từ làm sai, đúng lúc hôm nay cháu đến nên ta nghĩ cần nói cho cháu biết một tiếng.”

Nàng nói một tràng dài, Khương Huệ nghe mà giật mình, không ngờ sự tình lại phát triển nhanh đến vậy!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao ca ca lại đột nhiên muốn kết hôn với Thẩm Ký Nhu?

Bởi Hoa Tuyết

Cung: Bảo Bình
SN: 18.02.1993
Sở thích: Nghe nhạc Kpop, xem phim Hàn, đọc ngôn tình sủng.
Yêu TVXQ

20 replies on “[Trùng sinh sủng hậu] Chương 83”

Hồi hộp đợi xem chương tiếp, mình hy vọng Khương Từ và Thẩm Ký Nhu thành đôi quá 😀

Thích

Hị hị. KT đã quyết định rồi. Vậy là hai anh chị nỳ sắp về chung nhà rồi. Còn chuyện ông nội ngăn cản thì sao chứ, KH ừ 1 tiếng là ok thoi, TKN là cô nương tốt mà vì vài lời đồn sai sự thật mà để mất thì ngu hết sức. Vui quá là vui. Bữa giờ cứ thắp thỏm vụ này.

Đã thích bởi 1 người

cuối cùng 2 bạn trẻ đã đến được với nhau. Cái vụ đòi đánh một trận và đánh gãy chân đã thành điển tích của các vị phụ huynh trong nhà, nhưng chưa vụ nào thành thật đâu, bạn nhỏ KT ko phải lo lắng cứ kiên trì, sẽ thành công :v

Thích

Đến màn đòi cưới rồi đây, chắc phải có KH ra tay tương trợ thì phụ huynh mới đồng ý đc. Mình cx tò mò chuyện j mà khiến KT đưa ra quyết định vậy nhỉ.

Thích

huhu em chả nhận được thông báo hôm nay mới đọc đc 😦
Khương Huệ thông minh thật vẫn đủ bình tĩnh dồn ép kẻ hãm hại chị ❤ Lại nói Hoàng thái hậu cũng thật là, càng đọc càng nghi ngờ thái tử đứng sau.Mà chương này vui nhất là Khương Từ đòi kết hôn với Thẩm Ký Nhu ❤ Từ đầu đã đoán sẽ bị gia đình ngăn cản nhưng tin rằng anh sẽ giải quyết ổn thỏa ôm giai nhân về nhà :3 Vui quá

Thích

yehhhh anh Từ quyết định rồi, chờ tin vui từ anh chị phụ nè… chị Nhu đáng được yêu thương

Thích

Bình luận về bài viết này